Tôi tên Ngọc Tiểu Mai, vốn là người nhà Ngọc gia trang ở Lan Lăng. Năm mười tuổi phụ mẫu chết bất đắc kỳ tử, tôi trắc trở lên đường lang thang đi đến kinh thành, được Hoa cô thu nhận và giúp đỡ, vào trong phường ca múa học nghệ.
Mười lăm tuổi tôi được nhập tên vào, hoa danh Tiểu Mai, mười sáu tuổi bằng một khúc 'Hoa lộng ảnh' danh chấn kinh thành, có dạo được các bằng hữu công tử nhiệt liệt tán tụng. Cao thì như quý tộc hoàng tộc, thấp thì như những người buôn bán nhỏ, mỗi người đều khen ngợi tài ca hát của tôi
Mỗi ngày tôi đàn một khúc, nếu qua thời gian đó, cho dù phung phí ngàn vàng cũng đừng mơ tưởng gặp mặt tôi một lần. Quả thật, không phải là tài ca hát của tôi xuất chúng bao nhiêu, chẳng qua Hoa cô giỏi về việc 'thả đèn bắt bóng'.
Đàn ông đều có dục vọng chinh phục, càng muốn không được thì càng phải tìm cách đạt được mục đích. Vì thế giá trị con người tôi càng được tăng cao, thanh danh ngày càng vang dội, cho đến khi kinh động đến Thái tử điện hạ tự mình đến nghe hát, cũng chính là Bùi Lãm.
Nói đến nói đi, quả thật tôi và những ca kỹ bình thường khác cũng không khác nhau về bản chất là mấy. Nói dễ nghe thì là nữ tử chốn trăng hoa, nói khó nghe thì là đàn bà sa cơ lỡ bước. Tôi chỉ may mắn hơn những cô gái đó là vì tôi gặp Bùi Lãm, nhưng đây cũng là lúc bắt đầu tất cả những bất hạnh.
Sau này, chuyện ấy không khác gì trong thoại bản là mấy. Tất nhiên hoàng gia không dung được ca kỹ hèn mọn đê tiện như tôi, ngày thứ hai sau đêm tân hôn, tôi liền bị đổ vấy tội danh, chịu phạt một trăm trượng. Mà Bùi Lãm lại ôm vị Thái tử phi bị tôi 'dùng vu cổ thuật mưu hại không thành' đứng một bên thưởng thức sự thảm hại của tôi.
Sau đó nữa, vết thương chưa lành tôi lại bị sai đi núi Thanh Thành cầu phù thủy cho Thái tử phi. Ai ngờ vừa đến núi Thanh Thành, không biết từ đâu một đám mặc đồ đen xông đến, bọn họ luôn miệng ép tôi giao ra trâm hoa mai và 'danh sách'. Tôi cố chịu đựng đau nhức của vết thương, lặn lội một đường chạy trốn đến đỉnh núi Thanh Thành, nhưng cuối cùng sức lực không còn nên trượt chân ngã xuống.
Tôi lặng lẽ nhớ lại chuyện cũ, bình thản giống như người bên ngoài nhìn vào chuyện xưa, tôi không biết khi tôi rời kinh thành tâm tình như nào, nói chung là tâm như tro tàn. Hắn luôn miệng van xin tôi tha thứ cho hắn, luôn miệng cam đoan sẽ dùng quãng đời còn lại bù đắp cho tôi, nhưng thương tổn vì phản bội và gạt bỏ, lại chỉ tùy tiện bù đắp như vậy sao?
Tôi nghĩ, nếu đổi lại là tôi hiện giờ, tuyệt đối sẽ không mềm yếu như bánh bao, bị người khinh thường, bị người nắn tròn nắn dẹp. Có lẽ lúc đó tôi quá yêu Bùi Lãm, yêu từng li từng tí, yêu đến mức nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sợ đi sai một bước sẽ mất đi hắn.
Tôi nhớ rõ tôi thương hắn, nhưng rốt cuộc tôi không nhớ được cảm giác thương yêu đó là như nào.
Mặc dù đã nhớ lại quá khứ trước đây, nhưng tôi lại lờ mờ cảm thấy có lẽ đây cũng không phải là toàn bộ kí ức, có không ít lổ hổng bí ẩn không thể giải thích như lúc trước.
Ví dụ như, sau khi tôi rời nhà thì đến kinh thành bằng cách nào. Mười tuổi tôi vào phường ca múa, mười lăm tuổi xướng khúc tiếp khách, vì sao trong năm năm này tôi không nhớ ra gì cả?
Vì dụ như, người đàn ông thần bí cứu tôi lên từ trong nền tuyết đến tột cùng là ai? Là Hi Âm hay là Bùi Lãm, hay là những người khác?
Ví dụ như, vì sao có người liên tiếp gặp tôi đòi lấy danh sách? Danh sách kia là vật như nào, ở nơi nào, bao gồm những ai?
Nhớ kỹ lại khi ở Tang phủ ở Cẩm Thành, cổ sư Thiên dạ từng nói với tôi, tôi bị trúng sinh tình cổ của nước Yến. Cổ này vốn không có ai giải được, lại không biết vì sao mẫu cổ trong cơ thể tôi biến mất không thấy. Nhưng mà, cho dù mẫu cổ đã trừ, tôi cũng sẽ vĩnh viên quên đi người tôi yêu thật lòng. Nói như vậy, điểm thiếu sót này có quan hệ với sinh tình cổ hay không?
Min @ smallbluecorner.wordpress.com ***
Sấm hè từng trận, kinh động một vùng nước yên tĩnh rộng lớn. Gió giật khắp trời, cây xanh che phủ, từng giọt mưa rơi nặng hạt dường như chuỗi trân châu bị cắt đứt, cuồn cuộn rơi từ mái hiên. Mùa mưa dầm ở Giang Nam đã qua, nhưng ở kinh thành phương Bắc mưa dầm liên tục, trong không khí ẩm ướt, đã mang theo vài phần hơi lạnh thấu xương, phảng phất như đầu thu.
Tôi ngẩn người dựa vào song cửa sổ, từ ngày bị tập kích ở Lan Lăng, tôi hôn mê trong mười ngày, sau khi tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang ở cấm cung. Cửa cung sâu như biển, chớp mắt, đã qua mười ngày. Nhưng cũng trong một tháng ngắn ngủi ở đây, trời đất nước Hứa điên đảo, giang sơn đổi chủ, trải qua náo loạn lớn nhất từ trước đến nay.
Vì lý do tiên đế bị bệnh nặng, đột nhiên băng hà, chư vương rục rịch. Ban đầu ngũ đệ của tiên đế là Triệu vương liên hợp với lục hoàng tử khởi binh gây loạn, âm mưu lật đổ vị trí Thái tử của Bùi Lãm.
Vị lục hoàng tử này là con đẻ của Đỗ quý phi, khi tiên đế tại vị, triều đình phân làm hai phe, một phe đảng Thái tử, do thừa tướng Liễu Văn Hạo cầm đầu, một phe đảng lục hoàng tử, sau lưng là gia tộc Đỗ thị. Tất nhiên tiên đế coi trọng Bùi Lãm hơn, trước khi ông ta chết đã tước bỏ binh quyền Đỗ gia, Đỗ gia không cam lòng, dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, thừa cơ hội này để chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế.
May mắn là Liễu thừa tướng và Đại ti mã Lí Viễn từ xa xuất binh trấn áp kịp thời, dẫn mười vạn ngự lâm quân tiêu diệt nhà họ Đỗ. Triệu vương chết trận, lục hoàng tử tự sát ở bờ sông Hoàng Hà. Bùi Lãm bèn đăng cơ xưng đế, đổi niên hiệu là Khang Bình, ý chỉ chăm lo bốn phương, dân chúng yên ổn. Liễu gia có công ủng hộ, Thái tử phi Liễu Giai Âm được sắc phong làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Có một chi tiết nhỏ tôi nghĩ như thế nào cũng không hiểu được, trước khi tiên đế băng hà, đến tột cùng tại sao phải phái người lấy mạng tôi?
Không biết An An đến lúc nào, đóng cửa sổ lại, buồn bã nói: "Nương nương, thời gian này thân thể của người vẫn phải có chừng mực, Hàn thái y đã dặn, ngàn vạn lần không được để bị cảm lạnh.
Tôi xoay người ngồi xuống, nói: "An An, về sau đừng gọi ta là nương nương".
Trước đây tôi là Thái tử trắc phu, cô ta gọi tôi là nương nương thì không có gì đáng trách. Nhưng hôm nay Bùi Lãm đã đăng cơ, tôi chưa thụ phong, lại không danh không hiệu, không chịu được cách xưng hô này.
An An cắn môi, hốc mắt hoe hoe đỏ: "Nương nương, người đừng nói vậy, Hoàng thượng không phải không muốn sắc phong cho người, chỉ là..."
"Người chỉ cố kị Liễu Hoàng hậu, ta đã biết". Tôi cười vô vị, nói: "Cô nghĩ rằng ta và cô sẽ như lúc đó sao? Nếu Hoàng thượng muốn tốt cho ta, nên thả ta ra ngoài".
Bùi Lãm giam lỏng tôi trong điện Ngọc Phù, ra lệnh cho Vu Bân đứng đầu những thủ vệ canh giữ ngày đêm, không cho bất kì ai đến gần. Liễu Hoàng hậu kia từng muốn xông vào vài ba lần, mỗi lúc như vậy đều bị Vu Bân ngăn lại ngoài điện không nể nang.
Trong trận sóng gió này, dường như tất cả các vương gia hoàng tử không ít thì nhiều bọc lộ ra lập trường của mình, chỉ duy nhất có người đó từ trước đến giờ không hề có động tĩnh. Từ lúc tiến cung đến nay, ta chưa từng nghe qua tin tức của hắn.
Tôi thường xuyên nghĩ, ngày ấy sau khi tôi bị Bùi Lãm đưa đi, Hi Âm có đi khắp nơi tìm tôi không? Hắn không tìm thấy tôi, có thể nóng lòng như lửa đốt giống tôi không? Giờ này phút này hắn ở đâu, làm gì? Nếu hắn biết tôi bị giam lỏng trong cung, có liều lĩnh tìm cách đưa tôi ra ngoài không?
Sau bữa cơm trưa, tôi tựa vào phượng tháp* chợp mắt, trong đầu hỗn loạn. Gần đây mưa dầm liên miên, vết gậy đánh trên lưng lâm râm đau, lại thêm quỳ thủy trên người, cả người càng thêm biếng nhác.
*một dạng giường dành cho phi tần trong cung
Tôi đang hơi lim dim, chợt nghe một tiếng 'bang', cửa điện bị người ta đẩy mạnh ra. Một cơn gió mạnh cuốn theo mưa bụi bay vào trong điện, tôi không khỏi lui về sau tấm thảm nhung, thầm nghĩ cô nương An An này sao lỗ mãng như vậy, chẳng lẽ không biết tôi đang ở trên giường sao?
Tiếng bước chân dồn dập rõ ràng dừng trước mặt tôi, tôi đang định mở mắt ra chuẩn bị dạy dỗ An An. Trong nháy mắt, cổ tay chợt đau, phảng phất như bị cái gì đó gắt gao nắm lấy. Ngay sau đó, một lực kéo lớn kéo tôi xuống từ trên phượng tháp. Tôi bất ngờ không kịp phòng bị ngã xuống đất, cẳng chân va vào bác sơn kim đỉnh*, đau đến nhe răng trợn mắt, hít một hơi khí lạnh.
*một loại lò dùng để đốt hương
Một đôi giày song triêu phượng cung* và áo bào kim tú loan phượng** đập thẳng vào mặt tôi, rạng rỡ chói mắt, hết sức đẹp đẽ quý giá. Không cần đoán cũng biết đây là Na tôn Bồ tát***. Tôi ngẩng đầu, quả vậy, người này chính là Hoàng hậu từng hãm hại khiến tôi bạn phần đau khổ, xinh đẹp rạng ngời đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức trò hề của tôi.
Tôi nói: "Ôi, thật không khéo, Hoàng thượng vừa mới đi không bao lâu, chi bằng buổi tối Hoàng hậu lại đến nha. Bằng không, người có gì muốn nói với Hoàng thượng, ta cũng sẽ thay người chuyển lời".
*, ** quần áo, giày dép thêu hình chim phượng dành cho Hoàng hậu
Min @ smallbluecorner.wordpress.com ***
Cô ta cười nhạo: "Hừ, một ca kỹ bỉ ổi, cũng dám đứng trước mặt bản cung xưng 'ta'. Nghe nói ngươi ngã từ trên núi Thanh Thành xuống bị mất trí nhớ, hôm nay xem ra chẳng những ngươi ngã nên đầu óc hỏng hóc, mà lá gan còn to ra. Từ trước không phải ngươi thích ra vẻ đáng thương và nhu nhược sao, sao giờ lại lộ nguyên hình rồi?"
Tôi nhún vai, cười nói: "Nhờ Hoàng hậu nương nương ban tặng, ta mới có một chuyến du ngoạn đến quỷ môn quan. Đáng tiếc Diêm vương gia không muốn thu nhận ta. Hiện giờ ngay cả cái chết ta cũng không sợ, trên thế gian này còn thứ gì đáng để cho ta sợ hãi không? Huống hồ, đây là ân điển của Hoàng thượng, nếu Hoàng hậu nương nương bất mãn, sao không trực tiếp tìm Hoàng thượng phân xử".
Cô ta im lặng nhìn tôi không lên tiếng trong một lúc lâu, con ngươi lóe qua một tia sắc bén, nói: "Tốt nhất ngươi đừng lấy Hoàng thượng ra trấn áp bản cung, ngươi cho là Hoàng thượng đối đãi với ngươi tốt như vậy xuất phát từ thật lòng sao?
Tôi lắc đầu nói: "Người không phải cỏ cây, hoàng thường đối đãi là thật lòng hay giả dối, tất nhiên ta có thể cảm thấy được".
Dường như cô ta nghe được lời rất buồn cười, cười nhạo: "Chậc chậc, xem ra ngươi cũng chẳng biết gì, chi bằng để cho bản cung nói cho ngươi chân tướng. Ngươi cho rằng ngươi dựa vào cái gì mà khiến Hoàng thượng vì ngươi chịu đủ loại chỉ trích của quan lại, quỳ ngoài điện Cửu Long ba ngày ba đêm? Ngươi dựa vào cái gì mà khiến người bôn ba ngàn dặm, ba lần bốn lượt rời kinh tìm ngươi? Ngươi lại dựa vào cái gì mà khiến người cẩn thận sai lính bảo vệ nơi ở của ngươi, thậm chí không cho bất kì ai tiếp cận ngươi? Xưa nay Hoàng thượng trọng danh dự, tất nhiên không có khả năng vì một ca kỹ như ngươi mà chịu sự thóa mạ của người trong thiện hạ. Từ trước đến giờ người làm tất ca, chẳng qua cũng vì không muốn danh sách rơi vào tay kẻ khác thôi. Nếu ngươi không phải là dư nghiệt của Mai gia, chỉ e hắn không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái".
Lời nói cô ta không nhanh không chậm, tôi nghe âm vang. Từng câu từng chữ đều giác ngộ ra!
Tôi cố sức nhìn cô ta, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói gì? Ngươi nói ta là ai?
"Hóa ra ngươi cũng không biết thân thế của chính mình sao?". Cô ta kinh ngạc che miệng cười, đôi mày thanh tú nhíu lại, tiếp tục nói: "Quả thật khi ngươi vừa vào phủ Thái tử bản cung cũng không hay biết gì, cho đến khi thấy trâm hoa mai kia, bản cung mới đoán ra thân phận của ngươi. Trâm hoa mai và hòa thị bích* có ngọn nguồn giống nhau, độc nhất vô nhị, năm đó tiên đế ban nó cho Mai Hiền. Nếu ngươi không phải là hậu nhân của Mai gia, sao trâm hoa mai lại ở trong tay ngươi?"
*là ngọc quý nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, đến nay đã thất truyền, dùng để làm ngọc tỉ truyền quốc của các triều vua TQ, bắt đầu từ thời Tần Thủy Hoàng
Hậu nhân của Mai gia...
Tôi cố gắng ổn định tinh thần, hỏi tiếp: "Danh sách kia là gì?"
Khi ở Lan Lăng, Bùi Lãm cũng từng nói với tôi, Hi Âm trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi chỉ vì muốn lấy được danh sách. Chìa khóa trong trâm hoa mai rốt cuộc là thứ gì? Danh sách này rốt cuộc ẩn chứa bí mật động trời gì, mới có thể khiến cho những kẻ quyền quý đứng sau hoàng tộc muốn chiếm lấy nó?
"Ngươi muốn biết sao?". Cô ta vuốt nhẹ vạt áo, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vài phần đắc ý, cười dịu dàng nói: "Hôm nay tâm tình của bản cung rất tốt, lại không muốn nói cho ngươi. Không phải Hoàng thượng sủng ái ngươi sao? Ngươi có thể tự mình đi hỏi Hoàng thượng, xem người có thể nói cho ngươi chi tiết không". Nói xong, dẫn một đám người hầu phất tay áo bỏ đi.
Min @ smallbluecorner.wordpress.com ***
Ước chừng cho đến hoàng hôn, thái giám Tiểu Hỉ bên người Bùi Lãm lại đây truyền lời, nói là đêm nay Hoàng thượng muốn đến điện Ngọc Phù dùng bữa. Trong điện Ngọc Phù, ngoại trừ tôi ra, mỗi người đều vui vẻ ra mặt, An An cười toe toét, bên trong bên ngoài vội quýnh lên chết đi được.
Tuy rằng ngày nào Bùi Lãm cũng đi đến điện Ngọc Phù, nhưng mỗi lần đến đều chỉ uống chén trà, tán gẫu với tôi vài câu rồi rời đi, chính thức thông truyền như thế chỉ mới lần đầu. Tôi nhìn đám người hầu xung quanh có biểu tình ý tứ sâu xa, rất nhanh hiểu ra dụng ý của đám người đó, bất đắc dĩ đỡ trán nói: "Ấy, tùy ý thôi, mọi người cứ tùy ý là được rồi".
"Hiếm khi Hoàng thượng đến điện Ngọc Phù dùng bữa tôi, nương nương nhất định phải nắm chắc thời cơ, sớm ngày sinh hoàng tự đó!". An An dâng lên trang sức và quần áo, cười nói: "Nương nương, nô tỳ hầu hạ người thay y phục nha".
Sinh hoàng tự...Khóe mắt tôi hơi hơi run rẩy, phất tay nói: "Lui đi, lui đi!"
An An vẫn chưa từ bỏ ý định, khuyên nhủ tận tình: "Nương nương, ai nấy đều thấy được trong lòng Hoàng thượng chỉ có một mình người, có gì ăn ngon cũng đều tặng cho điện Ngọc Phù của chúng ta trước. Đối với Hoàng hậu chẳng qua người chỉ là cho có lệ, chỉ giữ mặt mũi cho phụ thân của Hoàng hậu thôi".
Tôi lơ đễnh nói: "An An, lời này của cô nói không đúng. Hiện giờ là thời đại ganh đua của những người cha, phụ thân của ai lợi hại hơn thì chiếm thế thượng phong. Nếu cha của Hoàng hậu có thể uy nghiêm cả đời, thì Bùi Lãm cũng phải thăm viếng cô ta lấy lệ cả đời. Cứ diễn ra lâu như vậy, từ giả cũng biến thành thật".
An An ngẩn ngơ, như là băn khoăn lời nói của tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mê man. Tôi quay người tiếp tục đọc thoại bản, lại nghe cô ấy nói: "Nhưng gần đây nô tỳ nghe nói long thể Hoàng thượng bất an, hôm qua lâm triều suýt nữa té xỉu. Nương nương, người cũng đừng giận Hoàng thượng nữa, thuận theo Hoàng thượng đi".
Lòng tôi khẽ động, khó trách khi hôm qua Bùi Lãm đến đây sắc mặt trắng bệch, chưa nói được vài câu đã vội vã rời đi, hóa ra là do mắc bệnh trong người! Nhưng, trước khi rời Lan Lăng, vết thương của hắn rõ ràng đã khỏi hẳn. Còn nữa, chẳng qua hắn chỉ mới đăng cơ có nửa tháng, chung quy là sẽ không sầu lo lâu ngày trở thành bệnh chứ?
An An lải nhải thêm một chút, thấy tôi không có động tĩnh gì, đành quyến luyến cầm trang phục lui xuống.
Khi vừa thắp đèn, cuối cùng Bùi Lãm cũng đến. Hôm nay hắn mặc một bộ hoa phục màu đen, trên tay áo có thêu rồng vàng năm móng, khi cử động có vài phần khí phách quân vương hơn trước, thiếu đi vài phần dịu dàng nho nhã. Trong một tháng ngắn ngủi, hoàng quyền đã mài giũa khiến hắn trở nên trầm ổn giỏi giang.
Sắc mặt hắn không tốt, lờ mờ thần sắc như có bệnh, không biết là do ngày đêm bàn chuyện quốc sự vất vả hay không, môi mỏng dường như không có huyết sắc. Chợt có một tia ẩn nhẫn vội xet qua giữa chân mày, rất nhanh đã bị hắn nén xuống.
"Mai Nhi". Bùi Lãm gắp một chiếc bánh phù dung tảo cao* cho tôi, dịu dàng nói: "Đây, nàng thích ăn này".
*bánh táo hoa sen
Tôi nở nụ cười: "Tạ ơn Hoàng thượng".
Thân thể hắn cứng lại, trên mặt hiện lên một chút đau xót, rất nhanh lại nở nụ cười: "Không phải đã bảo đừng gọi ta là Hoàng thượng sao".
Tôi im lặng không lên tiếng, cúi đầu ăn cơm. Bùi Lãm cố ý nói với tôi một ít chuyện trong triều, tôi lơ đãng nghe, thuận miệng phụ họa thêm vài câu.
Tôi nói: "Thoại bản mấy ngày trước đưa đến đã xem xong rồi. Nghe nói trong điện Kinh Luân có cất mấy trăm vạn quyển thư tịch, ta muốn tự mình đi chọn để đọc".
Bùi Lãm nao nao nói: "Nàng muốn đọc gì, ta sẽ sai Vu Bân đưa đến.
Tôi bĩu môi nói thầm: "Hắn chỉ là một ông già múa đao múa kiếm, đâu biết ta thích đọc cái gì. Tiểu thuyết hắn đưa đến đọc chán òm, thích hợp đọc trước khi đi ngủ".
Bùi Lãm bối rối trong nháy mắt, cuối cùng cho phép: "Được rồi, ngày mai ta sai Vu Bân đưa nàng đi".
Tôi vui mừng nói: "Tạ ơn Hoàng thượng".
Bùi Lãm nở nụ cười như gió xuân, nói: "Lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy nàng cười".
Trong lòng tôi bỗng xót xa, không khỏi thu lại nụ cười, nụ cười của hắn cũng ngưng lại trên môi, trong mắt dần dần trầm xuống như bóng đêm.
________
Tên Quyển 4 có xuất xứ từ bài thơ “Ly tứ” của Nguyên Chẩn.
Cả bài như sau:
Ly tứ
Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.
Bản dịch của Điệp Luyến Hoa:
Nỗi nhớ xa cách
Từng qua biển lớn, không gì nước,
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
Lần lữa khóm hoa lười để ý,
Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!