Năm nay tuyết đầu mùa rơi đúng mùng một tháng chạp, rơi lả tả suốt đêm. Sáng sớm tỉnh dậy, thấy ngoài cửa sổ bàng bạc ánh tuyết, đất trời chỉ có một màu trắng xóa. Có gió lướt qua, tuyết trên cành cây rơi ào ào xuống.
Khó có dịp hưu mộc*, Hi Âm tạm thời gác lại chính sự, đi dạo giải sầu trong ngự hoa viên với tôi. Bởi vì mảnh khảnh quá, chỉ qua ba tháng thân hình tôi đã lộ bụng, chàng lấy áo mặc cho tôi ba lớp trong ba lớp ngoài kín đáo, cực kì cẩn thận dìu tôi đi chậm rãi trên nền tuyết. Tôi rất thích tiếng chân giẫm lên tuyết, cứ chầm chậm, cảm giác khi nghe rất thích chí.
*một dịp lễ ở TQ
Hoa mai đỏ thướt tha xinh đẹp, rực rỡ tỏa hương, có vài cánh hoa rơi trên quần áo, khiến cho hoa mai ngập trong tay áo.
Hi Âm hỏi: "Tiểu Mai, có mệt không?"
Tôi hơi tựa vào lồng ngực chàng, lắc đầu nói: "Không sao. Ngày thường An An không cho ta đi ra ngoài, sợ có gì sơ suất. Vất vả lắm mới được đi hít thở không khí trong lành, ta vui còn không kịp". Tôi vịn một cành mai nở rộ, nhẹ nhàng ngửi hương, nói: "Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Diêu tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai*."
*Bài thơ ‘Mai hoa’ của Vương An Thạch. Dịch thơ 4 câu: ‘Góc tường mấy nhành mai, trong rét nở mình ai. Xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây’. (Dịch: Điệp Luyến Hoa)
"Ta nhớ rõ năm Nhân Đức thứ mười bảy tuyết đầu mùa rơi còn lớn hơn lúc này, tuyết lớn rơi liên tục ba ngày ba đêm, tuyết đọng ven đường sâu vài thước". Hồi tưởng lại khi ấy, trên mặt Hi Âm chứa vài phần tươi cười đắc ý, nói: "Khi đó nàng được sinh ra, ta đã từng bế nàng. Đứa bé nhỏ như một viên phấn, nhưng giờ lại trở thành nương tử của ta". Chàng dịu dàng vuốt ve bụng tôi, ý cười trên môi sâu sắc: "Không chỉ là nương tử của ta, còn là mẫu thân của một đứa bé".
Tôi cười nhạo: "Còn nói ta nhỏ, khi đó chàng cũng chỉ mới tám tuổi, có lớn bao nhiêu?"
"Tám tuổi không lớn hơn sao?". Giữa mày chàng hiện lên một tia ảm đạm, cúi đầu nói: "Tiểu Mai, nàng biết không? Thật ra ta vẫn rất sợ hãi. Sợ hãi cách biệt của ta và nàng lúc đó quá lớn, nàng còn chưa trưởng thành ta đã già rồi. Sợ hãi ta không thể sống lâu thật lâu với nàng, không thể cùng nàng đầu bạc răng long. Ta thậm chí sợ hãi, ta sẽ...trước nàng..."
"Phì phì phì!". Lòng tôi thắt lại, vội vàng cắt lời chàng, sẵng giọng: "Đang yên lành nói chuyện này để làm gì? Đời này ta ở cùng chàng, chàng đừng vọng tưởng có thể rời xa ta. Cho dù tới lúc đó, chàng cũng phải tiếp tục làm ấm giường cho ta".
Hi Âm cười nói: "Sao ta có thể bỏ nàng được? Cho dù nàng đuổi ta đi, ta cũng không chịu. Ân sư đặt tên nàng là Mai Tri Tuyết, chính là hy vọng nàng như hoa mai ngạo nghễ trong tuyết, vẫn nở rộ lúc lạnh giá, mình đồng da sắt". Chàng lại nịnh nọt gõ gõ mũi tôi, nói: "Về sau có ta ở đây, không cần nàng phải như mai nở trong tuyết, nàng chỉ cần ngoan ngoãn để ta bảo vệ nàng là được rồi".
Vừa dứt lời, chỉ thấy Đầu Hồ Lô hoảng hốt vội vàng chạy đến, trước giờ hắn trầm ổn như nước, không biết có chuyện gì làm hắn thất thố như vậy.
Hắn quỳ rạp xuống trước mặt Hi Âm, nói: "Vương gia, có chuyện rồi! Cách thành ba mươi dặm phát hiện ra hành tung quân Yến, còn có, còn có..."
Hi Âm vội hỏi: "Còn có gì?"
"Còn có... Thát Bạt công chúa!"
Thát Bạt San! Cô ta còn muốn trực tiếp đánh vào hoàng thành!
Sắc mặt Hi Âm đột nhiên biến đổi, vẻ mặt khó tin, thì thào lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vây? Quân Yến sao có thể xuất hiện trong lãnh thổ nước Hứa mà không ai biết gì? Thát Bạt San đang đùa kiểu gì vậy?". Lẩm bẩm xong, chàng lại hỏi Đầu Hồ Lô: "Có khoảng bao nhiêu người?"
Đầu Hồ Lô gian nan nói: "Hẳn là sáng sớm đã mai phục ở đó, theo thám tử hồi báo, bước đầu phòng chừng...không dưới vạn quân".
Hi Âm dặn dò tôi: "Tiểu Mai, ta đi xem xét, nàng về điện Chiêu Dương nghỉ tạm trước". Nói xong, không đợi tôi trả lời, liền quay đi với Đầu Hồ Lô.
Tôi nhìn bóng dáng chàng dần dần mờ mịt trong tuyết lớn, một cảm giác xấu dâng lên như thủy triều ồ ạt ập đến, đánh mạnh vào trong lòng. Hai chân bỗng nhiên nhũn ra, chân lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã về phía sau, may mà có An An đi đến đỡ lấy.
"Nô tỳ dìu người trở về". An An nói.