Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 57

Tôi đứng ngồi không yên trong điện Chiêu Dương, trực giác nói cho tôi biết, chuyện này dĩ nhiên không đơn giản như vậy.

Thát Bạt San lại có bản lĩnh tày trời, giấu diếm tai mắt của Thục quân và cấm quân, bày ra một vạn địa quân ở kinh đô nước Hứa và vùng lân cận! Đến tột cùng sao cô ta có thể làm được? Hôm qua tin chiến trường còn báo quân Yến tiếp tục đại bại, còn lại chưa đến một vạn quân đang chống trả hiểm nghèo. Vì sao Thát Bạt San lại chọn lúc này để gây khó dễ?

Hi Âm lần này đi nguy hiểm khó lường, tôi đứng ngồi không yên trong điện Chiêu Dương, ruột như lửa đốt. Trong lòng lo lắng không thôi, như kiến bò trên chảo nóng. Mắt thấy ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối lại, cho đến khi tia nắng cuối cùng tắt hắn, trong cung thắp đèn, vẫn không có nửa mẩu tin truyền đến.

An An thấy tôi mặt cáu mày co, bèn an ủi tôi: "Vương gia túc trí đa mưu, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, lần này cũng có thể ứng phó. Người đừng quá lo lắng, dùng bữa tôi trước đi".

Tôi không muốn ăn, lắc đầu nói: "Ta không đói bụng, ta phải đợi chàng về ăn cùng".

Cô đành phải dọn bữa tối mới đem vào đi, dìu tôi ngồi trên phượng tháp*, nói: "Như vậy đi, không bằng để nô tỳ ra ngoài tìm hiểu, nếu có tin tức gì, cũng sẽ biết báo tin cho người đúng lúc".

*giường của hoàng hậu

An An thật sự là một cô nương tốt. Tôi vội vàng gật đầu không ngừng, dặn dò cô: "Phải cẩn thận".

Vào đêm, bên ngoài tuyết lại rơi lất phất.

Trong điện Chiêu Dương yên tĩnh, im lặng đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng tuyết rơi xuống đất. Không bao lâu sau, gió bắc chợt nổi, cái lạnh rét thấu xương thổi đến, như gào khóc thảm thiết, khiến người ta bỗng nhiên kinh hãi.

Trong lòng cực kỳ bất an, tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cuối cùng cũng hiểu cái gì là 'Tiên tâm thả hàm lệ*'. Với tôi mà nói, mỗi một khắc trôi qua đều cực kỳ gian khổ. Mí mắt cứ giật không ngừng, cho dù nhắm mắt lại cũng không yên, tôi bắt buộc bản thân cố gắng không nghĩ đó là điềm xấu.

*lo đến ứa nước mắt

Gió tuyết ngoài cửa sổ dần dần nhẹ đi, bóng đêm dần thay thế bằng ánh sáng, trận chiến này dĩ nhiên đã đánh suốt một ngày một đêm, vẫn không có chiến báo truyền đến. Tôi đành tự an ủi chính mình, có lẽ không có tin gì chính là tin tức tốt nhất.

Tôi vừa định chải đầu rửa mặt, chỉ nghe 'bang' một tiếng, cửa điện bị người ta đẩy ra, gió lạnh mang theo bông tuyết thổi vào trong điện, hơi lạnh ập đến bất ngờ khiến tôi không khỏi rùng mình một cái. An An lảo đảo chạy đến trước mặt tôi, thở hồng hộc nói: "Lô tướng quân đã quay trở lại, nô tỳ đưa tướng quân đến gặp người, hiện tại tướng quân đang ở ngoài điện chờ!"

Tôi cũng không quan tâm đến vẻ ngoài, vội la lên: "Mau truyền!"

Đầu Hồ Lô mặc áo giáp đen nhiễm máu, trên mặt cũng dính không ít máu, nhìn rất chật vật. Kiếm trong tay hắn còn chưa tra vào vỏ, tất nhiên là vội vàng chạy đến.

Hắn quỳ rạp trước mặt tôi, giọng run rẩy: "Hồi bẩm cô nương, đêm qua trận đánh rất kịch liệt...Một vạn quân Yến ẩn nấp ở sơn cốc bốn phía kinh thành đã lâu, công chúa Thát Bạt và Uy Quốc tướng quân tự mình dẫn minh, đánh cho Thục quân đang giữ thành trở tay không kịp. May là Vương gia điều viện quân đến đúng lúc, trước tiên ngăn cản quân Yến công kích, hai bên đánh giáp lá cà ở ngoại ô cách ba mươi dăm. Sau đó, sau đó...công chúa Thát Bạt dụ Vương gia đến Tùng Cốc, Vương gia dẫn một ngàn quân tinh nhuệ xâm nhập, cho đến bây giờ vẫn chưa đi ra..."

Thát Bạt San và Uy Quốc tướng quân...

Uy Quốc tướng quân phản quốc.

Tôi ngã ngồi lên trên giường, trong lòng lạnh lẽo. Tôi hờ hững nhìn Đầu Hồ Lô, lạnh lùng nói: "Vậy ngươi trở về làm gì! Vương gia còn chưa ra khỏi cốc, ngươi về làm gì!”

Đầu Hồ Lô quỳ rạp trên mặt đất, khó khăn ngẩng đầu nói: "Mạt tướng, mạt tướng trở về là xin trợ giúp...vừa may gặp An An cô nương ở cửa cung, liền đến báo cáo cho người..."

Tôi kiên định nói: "Ta đi với ngươi".

Hắn và An An sợ hãi nhìn nhau, đồng thanh ngăn cản tôi: "Vạn lần không thể được!"

Giọng nói An An trở nên nức nở, khuyên can tôi: "Người đang mang thai, không nên bôn ba! Huống hồ, chiến trường nguy hiểm khó lường, người Yến hung tàn giả dối, quỷ kế đa đoan, nếu có chuyện gì xảy ra, sao nô tỳ có thể giải thích với Vương gia?"

Thát Bạt San rõ ràng có chuẩn bị, cô ta hao tổn tâm cơ dụ Hi Âm vào cốc, dụng ý rõ ràng là giết chết.

Giờ phút này, tôi mơ hồ đoán được, rồi lại không dám nghĩ đến khả năng đó - cô ta muốn ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận với Hi Âm.

Tôi không để ý đến lời khuyên của hai người, chỉnh lại áo choàng da cáo khoác trên người, sải chân bước ra ngoài.

Ngoài điện trời rét, không ít nhánh cây không chịu nổi sức nặng của tuyết đọng, đều bị gãy. Gió lạnh quất vào mặt, toàn thân tôi bị rùng mình, trong lòng càng rõ ràng như gương.

Không cùng sống thì cùng đi hoàng tuyền, cuộc đời này nắm tay người, vĩnh viễn không phân ly. Nếu chàng gặp bất trắc gì, tôi tuyệt đối không sống trên đời nữa. Tốt xấu gì cũng sẽ đoàn tụ dưới âm phủ với chàng, vừa may ở đó không có giang sơn xã tắc, không có thù hận quốc gia, cuối cùng cũng không có ai tách chúng tôi ra.
Bình Luận (0)
Comment