Thiên Ảnh (Bản Dịch)

Chương 139 - Mật Báo

Trên đời này chẳng có bức tường nào mà không lọt gió, dù cho là những nơi có quy củ sâm nghiêm như Côn Lôn Phái cũng vậy. Không những thế Côn Lôn Phái đã tồn tại quá lâu rồi nên các thế lực lớn nhỏ trong tông môn đan xen chằng chịt nên lại càng khó để bảo vệ bí mật.

Cũng có thể thời điểm ban đầu thì sẽ tạm thời bảo vệ được một hai, nhưng chỉ cần qua một quãng thời gian thì qua các loại trung gian, truyền miệng thì bất cứ cái gì cũng có thể truyền ra một cách tự nhiên.

Lần tài bồi Ưng Quả này nghe đồn là chuẩn bị cho thiên tài trẻ tuổi đang có độ nóng gần đây nhất được tiết lộ ra. Đầu tiên là truyền vào vòng tròn những tên đệ tự có bối cảnh hoặc có phương pháp đặc biệt thu thập tin tức khác, chỉ có mấy tên không có bối cảnh là không biết bất cứ chuyện gì cả

Hạ Trường Sinh thuộc về loại nhân vật “ba không”, không chỗ dựa, không bối cảnh, không quan hệ. Vì lẽ đó hắn cũng chẳng biết bí mật này, bất quá hắn củng không phải là người ngu ngốc, chỉ cần nhìn thấy vẻ cẩn trọng khi chọn người của hai vị Kim Đan thì dù ngốc đến đâu cũng biết chuyện này là chuyện đại sự. Hắn cũng nhìn ra trong đám đệ tự tạp dịch bên cạnh có chút biểu hiện không đúng nhưng cũng chả ai sẽ cố ý nói cho hắn biết gì cả

Hạ Trường Sinh đối với việc này vô cùng tức giận và phiền muộn, dù tức nhưng hắn cũng chỉ đành bỏ qua mà thôi, chỉ biết làm thật tốt phận sự của bản thân, biết đâu qua lần này mà có cơ hội các chép hóa rồng thì sao.

Lục Trần kỳ thật cũng có cảnh ngộ không khác gì Hạ Trường Sinh là mấy, hắn cũng là một tên bình thường không có chỗ dựa thế nhưng hắn lại có phương pháp để biết được thông tin.

Thời điểm hoàng hôn hôm đó, chỉ thấy Dịch Hân lén lén lút lút chạy đến chỗ của hắn, kéo hắn vào một góc rồi thì thầm cả nửa ngày, cuối cùng trước khi đi còn trịnh trọng dặn dò hắn

“Lục đại ca, ngươi hiểu rõ vấn đề chưa? Đây là một cơ hội hiếm có không thể bỏ qua được”

Lục Trần hai tay bắt chéo sau đầu với vẻ cợt nhả rồi nằm uỵch xuống giường một cái, trả lời:

“Ngươi chạy đến đây nói cho ta như vậy không sợ bị người khác biết rồi trừng phạt à””

Dịch Hân “Hừ” một tiếng, dửng dưng như không nói:

“Không mội mình ta như vậy, mấy người có xuất thân thế gia, ai mà chẳng có người đến mật báo. Hơn nữa Nhan La sư thúc lại không đặc biệt căn dặn là không được nói cho nên ta nói cho ngươi cũng chẳng bị gì cả”

“Tốt quá nhỉ, ta hiểu rồi. Ai có nhân mạch tay trong như thế này là tốt nhất a, cứ thế thoải mái, ung dung cho đi một cái nhân tình”

Dịch Hân cười đến híp cả mắt, bất quá lại nhanh chóng trợn mặt nhìn Lục Trần dặn:

“Lục đại ca, ngươi đừng chủ quan nha, một khi ngươi trúng tuyển tuyệt đối có thể gần gũi với Tô tỷ tỷ hơn a”

Lục Trần ngẩn ra: “Ngươi nói thế là có ý gì”

Dịch Hân cười hì hì, thấp giọng nói:

“Chuyện này đám người kia còn không được biết đâu, chỉ có một người được Nhan La sư thúc nói cho là ta thôi, ngươi tự biết là được tuyệt đối đừng lộ ra ngoài đó”

Lục Trần nhìn nàng cười cười rồi vỗ vào mép giường mắng

“Xú nha đầu, cũng lợi hại phết nhỉ, thưởng cho muội qua đây ngồi nghỉ một lát, lần sau cứ thế phát huy”

“Phí lời, bản cô nương còn nhiều thứ lợi lại ngươi không biết đâu”

Dịch Hân đắc ý cười rồi tiếp tục nói:

“Thật ra lần treo thưởng trồng Ưng Quả này là muốn đào tạo ra loại có linh lực tốt nhất cho Tô tỷ tỷ phục dụng”

Nàng thấp giọng thuật lại cho Lục Trần một số thứ liên quan đến Ưng Quả một lần nữa rồi cuối cùng mới nói:

“Vì để đào tạo ra được loại tiên thiên Ưng Quả này, Nhan La sư thúc đã bỏ ra rất nhiều công sức đi di dời bảy gốc Ưng Quả thụ từ Lưu Hương Phố đến trồng trực tiếp trong linh điền tại động phủ của Tô tỷ tỷ.

Tất cả đều đã được tính toán sẵn rồi, bảy gốc Ưng Quả, mỗi người chăm sóc một gốc cứ ba ngày sẽ thành thục một quả, khi thành thục sẽ lập tức phục dụng sẽ không làm lãng phí bất cứ chút linh lực nào cả. Cứ như vậy ba bảy hai mươi mốt ngày sẽ đại công cáo thành, U Nguyệt Quyết của Tô tỷ tỷ sẽ không còn trở ngại nữa, một đường bằng phẳng tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong

Lục Trần nghe xong nhất thời trở nên trầm mặc, quá một hồi lâu mới gật gù ra vẻ hiểu rõ: “Thì ra là như vậy.”

Dịch Hân ngạc nhiên nói: “Lục đại ca, sao sắc mặt của ngươi ta thấy có chút không dễ nhìn lắm a?”

Lục Trần lắc đầu một cái, cười khổ một cái:

“Không sao cả, chẳng qua là nghe ngươi nói xong, tự nhiên cảm thấy con đường tu tiên của ta với nàng sao mà khác nhau một trời một vực mà thôi”

Dịch Hân phì cười một tiếng, che miệng nói:

Như lời ngươi nói thì nghe đúng là khác nhau một trời một vực thật, Tô tỷ tỷ nếu như không sinh ra trong một gia môn giàu có thì với tư chất thiên tài trời sinh của tỷ ấy đã là cách biệt rất lớn rồi. Cho nên, Tô tỷ tỷ là thiên tài, lại trời sinh mệnh tốt, cưỡng cầu cũng không được, ngươi phải như ta này chả đố kị gì cả mà còn thay nàng cảm thấy cao hứng cơ”

“Ngươi nói cũng đúng, trời sinh căn cốt tư chất, cưỡng cầu không được.”

Dịch Hân gật gù, sau đó lại tiếp tục căn dặn hắn:

“Nói chung là trong lòng ngươi biết rõ là được rồi. Lần này nếu có thể trúng tuyển, chẳng những có thể lấy một phần ân tình Tô tỷ tỷ mà nói không chừng còn có cơ hội gần gũi với nàng hơn một chút nha, có giao tình với tỷ ấy thì ở Côn Lôn phái này không có ai bắt nạt được ngươi nữa rồi”

Lục Trần cười gượng đối phó: “Được rồi, ta biết rồi.”

Dịch Hân nhìn chằm chằm hắn, cứ như so với hắn còn khẩn trương hơn, nắm chặt tay cổ vũ:

“Nhất định phải giành được cơ hội lần này nhé”

Lục Trần vỗ thẳng một cái vào ngực nói:

"Trừ ta ra thì còn có ai có thể làm được, ngươi cứ yên tâm đi.”

Dịch Hân cười ha ha, tựa hồ với vẻ mặt tràn đầy tự tin của hắn có mấy phần tin tưởng.

[Dịch giả: dnp]

Chăm sóc Ưng Quả tất nhiên là sẽ không đơn giản, loại linh quả này sinh trưởng trên loại thân cây dài nhỏ, bộ rễ lại cực kỳ phát triển, muốn đem nó điều chỉnh chính xác phù hợp với Ngũ hành linh lực trong Linh Điền so với linh thảo thông thương tốn công hơn nhiều, trên cơ bản là tốn thời gian chăm sóc cả một ngày

Đám đệ tử tạp dịch được lựa chọn tham gia cạnh tranh lần này đều dốc hết vốn liếng ra thể hiện, chỉ là đạo hành quá thấp nên sau một ngày cố gắng thì tên nào tên nấy mặt tái mét do lao lực quá độ

Thời điểm hoàng hôn khi tất cả đệ tử đều đã rời khỏi, khác với ở Thảo Viên thì mấy mảnh Linh Điền này đều được Nhan La đặc biệt cử người canh gác, đảm bảo chúng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hạ Trường Sinh lúc rời đi biểu hiện vẫn tương đối là hài lòng với ngày đầu tiên làm việc của hắn, đặc biệt khi thấy Linh Điền được canh gác bởi các thủ vệ thì hắn lại càng thấy yên tâm hơn.

Đám con ông cháu cha đáng hận kia, luôn luôn cấu kết chèn ép mấy tên đệ tử bình thường như hắn, quả là việc ác nào cũng làm.

May ở chỗ là Côn Lôn Phái là danh môn chính phái, trong đó còn có những bậc tiền bối công tâm như Nhan La hay Lâm Thịnh nên cũng không uổng công hắn dốc hết cả gia tài để bái nhập tông môn này. Nếu như ngày sau hắn có cơ duyên tu đạo thành công thì chắc chắn sẽ cố gắng hồi đáp mấy vị ân nhân này

Hắn vừa tiến về gian phòng của hắnvừa nghĩ ngợi lung tung mãi cho đến khi mặt trời đã khuất hẳn nhường chỗ cho bóng đêm hắn mới bừng tỉnh lại.

Hạ Trường Sinh khẽ duỗi duỗi cơ thể, ẩn ẩn có cảm giác đâu nhức khắp cả người, hắn chỉ là đệ tử tạp dịch nên tất nhiên tu vi chẳng cao thâm gì, trước giờ làm việc tại Thảo Viên cũng chưa từng khiến hắn mệt mỏi rã rời như thế này, bất quá vì tương lai hắn vẫn cho là rất đáng giá a

Trong lòng hắn đang dần mường tượng về một tương lai tươi sáng, huy hoàng như giấc mộng của bao thanh niên khác là sẽ có ngày nhất phi trùng thiên, đứng giữa đám người như hạc trong bầy gà mà khinh thường thiên hạ, có một thân đạo hạnh đứng đầu Côn Lôn, đến lúc đó hết thảy Nguyên Anh chân nhân kể cả chưởng môn đều quỳ dưới chân hắn, vô số mỹ nữ đệ tử … ân … phải có Tô Thanh Quân cầm đầu mới đúng đều thâm tình chân thành mà thỉnh cầu làm song tu đạo lữ với hắn

Những ngày tháng như thế, chỉ nghĩ thôi mà đã rạo rực hết cả người

Khi hắn vào phòng thì trên khóe miệng vẫn còn treo một nụ cười mơ màng, thậm chí hắn còn không nhịn được huýt sáo một tiểu khúc vu vơ nào đó

Bỗng nhiên, có một hắc thủ từ đằng sau cửa thò ra, chém một phát thật mạnh vào gáy hắn, thậm chí còn nghe cả tiếng vang trầm thấp từ cú va chạm đó. Hạ Trường Sinh hai mắt tối sầm lại trực tiếp ngã thẳng cẳng ngất đi

Cánh cửa sau lưng hắn dần dần đóng lại

[Dịch giả: dnp]

Bóng đêm thâm trầm, cương phong loạn kiếp thổi khắp nơi.

Hắc ám như một giấc mộng yểm, cứ đeo bám lấy hắn mãi không tha làm cho Hạ Trường Sinh cảm thấy hết sức thống khổ, không những thế trong khoảng không gian tối tăm vô danh này, hắn lại một lần nữa hồi tưởng lại quá khứ bi bi thương của bản thân

Hắn đã từng có một cái gia môn

Nhưng cái gia môn đó để lại ấn tượng lớn nhất trong lòng hắn không khác gì bốn chữ “Gia cảnh loạn lạc”. Từ thế hệ gia gia rồi phụ thân của hắn đều chỉ biết tưởng nhớ đến hào quang của tổ tiên mà oán giận, bất bình với thực tại thối nhát của gia tộc

Những hiện thực thì thực sự tàn khốc, ở trong hoàn cảnh sinh hoạt như vậy thì chắc chắn không tránh khỏi sự suy tàn, đợi đến khi hắn trưởng thành, Hạ gia đã suy sụp đến mức chỉ còn mỗi bốn bức tường

Hắn càng nghèo thì lại càng chán nản, cả gia tộc ngoại trừ căn nhà cũ chẳng còn thứ gì, thế nhưng hắn vẫn ghi nhớ chấp niệm duy nhất của tổ phụ là khôi phục vinh quang của gia tộc, dần dần hắn đem đó thành sứ mệnh cả đời của bản thân hắn.

Bất luận kẻ nào cũng không thể cản đường hắn, hắn nhất định sẽ gây dựng lại một gia tộc huy hoàng hơn xưa

Ta sẽ tu đạo thành công, thành tựu chân nhân sau đó chấn chỉnh lại gia nghiệp, cưới một … À không, phải là hàng chục lão bà mới xứng với thân phận chân nhân, sau đó sinh con đàn cháu đống, mua sắm vô số của cải phải tốt hơn so với đám Tô gia, Bạch gia, Lâm gia ở Côn Ngô Thành

Cái khung cảnh mỹ miều đó cứ sáng lấp lánh trong đầu hắn mãi không tan

Hắn mơ đến nỗi bật cười trong mộng luôn

Cười xong thì hắn chợt tỉnh giấc

Vừa tỉnh lại thì một cơn thống khổ tràn tới, nỗi đau như bị xẻo thịt từ đằng sau cổ hắn liên tục truyền tới, hắn khó khăn quay đầu nhìn lại thì phát hiện cả tay và chân đều bị trói quặp ra đằng sau, nhìn xung quanh một thoáng thì hắn đang ở trong một gian phòng nhỏ lạnh lẽo cả gian phòng chỉ có mỗi một nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn đặt gần đó

Nhưng mà trong phòng vẫn còn một người nữa

“Ngươi tỉnh rồi à?”

Bóng người kia ngồi quay lưng với Hạ Trường Sinh thế nhưng vẫn biết được y đã tỉnh lại, bất quá hắn vẫn không quay đầu lại mà chỉ lạnh nhạt buông một câu như thế

Thanh âm phát ra từ hắc ảnh đó có chút trầm thấp mang theo vẻ khàn khàn, nghe rất xa lạ, Hạ Trường Sinh tựa như chưa bao giờ nghe thấy nhưng một lát sau y lại cảm thấy có chút gì đó hơi quen quen

Y cố gắng mở mặt nhìn lại thì thấy hắc ảnh đó đang cầm một cây bút kì quái vừa quay lưng lại với hắn vừa vẽ gì đó lên tường nhà

Dấu viết từ ngòi bút đó tựa như màu đỏ tươi của máu, ẩn ẩn từng đạo hoa văn kỳ dị, dường như đang cười gằn trong đó chỉ chực lao ra

Bình Luận (0)
Comment