Bút tích trên tường ngày càng đậm sắc, ánh lên màu đỏ tươi như màu máu vậy, đồng thời đôi chỗ còn dường như quá no đủ mà tràn ra một vài giọt huyết tích, nó chảy dài xuống sàn nhà tạo thành những đường huyết vân bất quy tắc, nhìn qua khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy.
Hắc ảnh kia vẫn trầm mặc mà kiên nhẫn vẽ, dường như việc hắn đang làm là việc quan trọng nhất trên đời, bất quá theo những nét bút cuối cùng đang liên tục vung lên, giọng nói của hắn lại một lần nữa truyền đến
“Sống trên đời đại đa số thế nhân đều rất giỏi việc lừa gạt hay hứa hẹn, nhiều người cùng nhận định một vấn đề là đúng thì cho dù nói như thế nào thì người khác vẫn sẽ tin là vậy. Ví dụ như Chuyển Sinh Trận này, nhiều năm qua thế nhân đều cho nó là cực kỳ tà ác, phải giết người lấy máu vẽ thành huyết văn. Thật ra nào đâu có khuyếch đại như vậy”
Hắn nhấc cánh tay lên sau đó quay đầu lại nhìn Hạ Trường Sinh nói:
“Cái huyết tế chân chính đều là những chí cao thần thông của Ma Giáo, hơn nữa thủ pháp giết người trích huyết rất phiền phức, nào đâu tiện lợi được như chu sa, vẽ thoải mái có đúng không?”
Dưới ánh sáng leo lét hắt ra từ ngọn nến, một khuôn mặt được bao trùm bởi mặt nạ màu đen dần dần hiện ra, cái mặt nạ che khuất cả khuôn mặt chỉ để lại hai con ngươi thâm thúy đầy u ám
Trong lòng Hạ Trường Sinh trào lên nỗi sợ hãi khôn cùng, kêu lên:
“Ngươi, ngươi, ngươi là ai, ngươi định làm gì ta!”
Chỉ thấy sau chiếc mặt nạ ấy vang lên tiến cười khô khốc, hắn chỉ trầm ngâm không nói, một lát sau hắn chỉ vào bên cạnh nhạt nhạt nói:
“Ngươi thử hét lớn lên tí nữa xem, ta dùng nó cắt luôn lưỡi của ngươi bây giờ”
Thân thể Hạ Trường Sinh khẽ run rẩy, có chút khó khăn quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách đó không xa đang cắm một thanh hắc sắc đoản kiếm, nhìn qua vô cùng sắc bén dưới ánh sáng bập bùng đang phản chiếu ra những tia sáng chết chóc. Ngoài ra hắn còn phát hiện ra không biết từ bao giờ xung quanh hắn đột nhiên có thêm một cái hố nhỏ cỡ ngón tay. Cũng không biết nó có công dụng gì
Từng cơn lạnh sống lưng bao phủ lấy toàn thân Hạ Trường Sinh, hắn có chút không biết phải làm sao bây giờ, người bí ấn này dường như không có vẻ hung thần ác sát cho lắm nhưng loại ngữ khí bình thản của hắn lại làm cho y càng thêm sợ hãi.
Hắc ảnh đó tiếp tục xoay người vẽ tiếp đồ án còn đang dở, Hạ Trường Sinh sau khi định thần một chút rồi thở dốc vài tiếng lắp ba lắp bắp hỏi:
“Ngươi, ngươi đến tột cùng là ai, ta có chỗ nào đắc tội ngươi sao?”
Người kia vẫn không chút phản ứng nào, lẳng lặng ngồi vẽ, từng đạo huyết văn được hắn liên tiếp vẽ ra, giống như là có một cánh cửa đầy huyết tanh đang dần thành hình.
“Ma giáo, Ma giáo!” tiếng thở gấp gáp của Hạ Trường Sinh càng ngày càng nhanh, bỗng vội vàng nói,
“Vị đại ca này, ta, ta không có trêu chọc ma giáo các ngươi a, bỏ qua cho ta đi, bỏ qua cho ta đi mà.”
Ngọn bút thấm đẫm chu sa điểm một nét cuối cùng trên bức tường trắng, tựa hồ như là vẽ rồng điểm mắt, hết thảy đồ án dường như sống lại, vặn vẹo. Trong tầng tầng huyết ảnh đó ẩn ẩn như có một đạo huyết môn đang mở ra, và khi nó mở ra sẽ có ác quỷ chực chờ lao ra
Hắn buông phù bút xuống, lẳng lặng đi đến bên cạnh Hạ Trường Sinh, từ trên cao cúi xuống nhìn y chậm rãi nói:
“Ngươi vốn không trêu chọc Ma giáo, nhưng ngươi hữu dụng với ta a”
Hắn ngừng một chút nhìn cái huyết môn thần bí trên tường, thấp giọng cười:
“Ta tìm rất lâu rồi, mà vẫn không tìm được đồng bọn đâu nên chỉ có thể nghĩ biện pháp để cho bọn chúng tự ló đầu ra a”
Hạ Trường Sinh có chút không hiểu ý tứ của hắn, nhưng bản năng của y vẫn nhận ra cảm giác đáng sợ trong đó, hàm răng của y bắt đầu run lên, va vào nhau lạch cạch:
“Ngươi, ý ngươi là gì?”
Chỉ thấy hắn ngồi xuống nhìn chằm chằm vào hắn, tựa hồ không có ý tứ lập tức động thủ mà trái lại hắn chỉ nhìn mặt y một lát rồi có chút xúc động thở dài. Qua mội hồ lâu, chỉ nghe hắn thấp giọng nói:
“Chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, gặp phải kẻ mạnh thì nhát gan sợ chết, thế nhân ai cũng toàn như vậy”
“Đứng ở ngoài sáng thì khiêm tốn, thật thà còn trong bóng tối liền trắng trợn phá hoại không chút kiêng dè”
“Đại khái sẽ có một ngày … không, hẳn là đã có trước đây rồi, ta có khả năng cũng sẽ biến thành loại người như vậy đi”
Hắc y nhân nhàn nhạt lẩm bẩm, một đôi mắt đầy vẻ hắc ám nhìn chằm chặp vào Hạ Trường Sinh đang bị bó chặt nằm kia, trong mắt hắn dường như chả có chút tâm tình gợn sóng nào ngoại trừ một mảnh băng lãnh.
Hạ Trường Sinh đột nhiên cảm thấy bản thân không khác gì con lợn, một con lợn nằm đợi bị người ta làm thịt, cái cỗ hàn khí lạnh lẽo tuyệt vọng tựa hồ lan tỏa khắp mọi ngõ ngách cơ thể hắn khiến hắn chỉ có thể không ngừng run rẩy
Hắn liều mạng giạy dụa nhưng chả ăn thua, sự cố gắng của hắn chẳng khác gì một con sâu xấu xí đang vặn vẹo, cùng lúc đó hắn lại một lần nữa hướng về Hắc y nhân mà năn nỉ, chỉ cầu có thể buông tha cho hắn thì hắn nguyện trả giá bất cứ thứ gì
Chỉ thấy Hắc y nhân dùng một nùi vải trực tiếp nhét vào miệng của hắn
Hạ Trường Sinh giờ đây chỉ biết phát ra những tiếng “Ô, ô, ô” đầy vẻ tuyệt vọng xen lẫn thống khổ và hối hận.
Người bịt mặt kia nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi:
“Ngươi đang hối hận mới vừa rồi không có hét to cứu mạng?”
Hạ Trường Sinh nhìn chằm chằm Hắc y nhân, ánh mắt phẫn uất như muốn phun lửa vậy, chỉ hận không thể đem người trước mắt băm thây vạn đoạn. Hắc y nhân chỉ cười lắc đầu sau đó ôn hòa nói
“Xung quanh gian phòng này ta đã bố trí trận pháp cách âm rồi, cho dù ngươi gào khản cả cổ thì cũng chẳng ai nghe thấy đâu. Nói cho ngươi biết rõ ràng một chút, ngươi đại khái có thể an tâm chết đi được rồi”
Thân thể Hạ Trường Sinh khẽ cứng lại, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng nồng đậm, ánh mắt nhìn về phía Hắc y nhân thêm mấy phần sợ hãi
Hắc y nhân cầm hắc sắc đoản kiếm cạnh đó, quẹt nhẹ qua mặt rồi nói:
“Ngươi biết không, Ma giáo có một loại cực hình cực kỳ đáng sợ dùng để trừng phạt giáo chúng khi phạm đại tội”
“Loại cực hình đó được gọi là Tích Huyết”
“Đem phạm nhân trói chặt rồi bịt kín mắt lại, sau đó từng chút một cắt mạch máu của hắn ra, làm như vật phạm nhân sẽ nghe được âm thanh tí tách khi máu của y từ từ chậm rãi chảy ra rơi xuống đất.”
“Sau đó sẽ thả vô số Phệ Huyết Trùng đáng sợ ra, chúng sẽ từ vết thương chui vào thân thể ngươi, từng chút từng chút một chậm rãi ăn hết tất cả mọi thứ trong cơ thể ngươi, không những thế ngươi sẽ cảm nhận và nghe được cái âm thanh nhai nuốt chậm rãi đó của bọn chúng, ngươi thấy có thú vị không?”
Cơ mặt Hạ Trường Sinh trở nên co giật, run rẩy kịch liệt, liều mạng lắc đầu, miệng y phát ra một tràng âm thanh quái dị, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch không chút màu máu.
Hắc y nhân nhìn hắn, sau đó đưa tay lấy ra một túi tiền nhỏ khẽ lắc lắc trước mặt y, nhất thời âm thanh “Sàn sạt” vang lên như tiếng ma sát như có vô vàn con sâu nhỏ đang cắn xé nhau vậy.
Hạ Trường Sinh chỉ biết kêu lên mấy tiếng “Ô, ô” đầy tuyệt vọng, ánh mắt y chết lặng, y hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cái túi nhỏ kia, chỉ một lát sau mà thân dưới của y đã ướt sũng một mảnh
Hắc y nhân chậm rãi thả túi xuống, lấy trong ngực một cái bịt mắt rồi từ từ hướng Hạ Trường Sinh đi đến:
“Bắt đầu thôi nào”
Hạ Trường Sinh khẽ rên rỉ liều mạng giãy dụa nhưng giờ đây y chỉ như cá nằm trên thớt chờ người tới làm thịt, tất cả cố gắng chỉ là vô dụng
Rất nhanh đến tầm nhìn của hắn cũng trở nên tối đen khi bị hắc y nhân dùng tấm vải đen bịt kín, bóng tối u ám hoàn toàn bao phủ lấy hắn
Một luồng hàn khí lạnh lẽo như phong nhận vô tình rơi xuống cổ tay phải của y. Thân thể Hạ Trường Sinh nháy mắt trở nên run rẩy kịch liệt, luồng hàn khí đó trong nháy mắt xuyên thấu vào từng ngóc ngách trong cơ thể của hắn, không gì có thể cản được sự tàn phá của nó
“Tí tách, tí tách, …”
Hạ Trường Sinh đột nhiên nín thở.
“Tí tách, tí tách, …”
Âm thanh xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng, cả không gian tăm tối chỉ còn cái âm thanh nhẹ nhàng mà vô cùng rõ ràng đó, nó như giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng vậy.
“Tí tách, tí tách, …”
Từng chuỗi âm thanh đều đặn vang lên, mỗi lần rơi xuống cứ như là có một chiếc chùy sắt mãnh liệt gõ vào hồn phách của hắn.
Mỗi một kích đều có thể làm cho người ta hồn phi phách tán
Nhưng mà ác mộng dường như mới chỉ bắt đầu, trong chuỗi âm thanh tí tách đều đặn đó đột nhiên vang lên một tràng những tiếng kêu sàn sạt, nghe như tiếng kiến đang bò vậy, âm thanh vô cùng rõ ràng rơi vào tai hắn như tiếng bùa đòi mạng.
Một cảm giác vừa lạnh vừa ngứa ngáy đáng sợ truyền đến từ vết thương của hắn
Hạ Trường Sinh không thể chịu đựng nổi nữa, từ tận cõi lòng hắn muốn phát lên âm thanh hô hoán, kêu gào thật to nhưng tất cả âm thanh đều bị chặn ngay cổ họng
Gió đêm lạnh lùng thê lương, ngọn nến duy nhất chợt tắt, ánh sáng duy nhất biến mất hắc ám giương nanh múa vuốt lao tới như muốn làm cả thế giới này chìm vào trong bóng tối vô tận
[Dịch giả: dnp]
Hắc y nhân chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn cơ thể không còn chút hình người đang run rẩy co rúm vì đau đớn kia một lát rồi thu hồi cái túi nhỏ xoay người rời đi
Phía sau lưng hắn, trong cái đường hầm có chút nhỏ bé vặn vẹo trên tường đang liên tục có máu tươi chậm rãi nhỏ xuống
Thời điểm hắn đi đến cửa phòng, chỉ thấy thế giới bên ngoài toàn một màu đen hắc ám, đêm đã khuya lắm rồi
Hắn đóng kỹ cửa phòng rồi đi tới bóng tối ngay dưới cây đại thụ ngồi xuống. Bóng cây mơ hồ che đi thân hình của hắn, một lát sau từ sau gốc cây đi ra một hắc ảnh khác, không ai khắc ngoài Hắc cẩu, nó đánh hơi thấy mùi nên đi tới
Hắc y nhân gỡ mặt nạ xuống, dựa vào chút ánh sáng mờ mờ hắt qua có thể nhận ra khuôn mặt này chính là Lục Trần. Nhìn dáng vẻ hắn dường như có chút uể oải, ánh sáng trong mắt có chút ảm đảm
A Thổ đứng trầm ngâm nhìn hắn một chút rồi nhích lại gần và dùng cái đầu nhẹ nhàng cọ vào cánh tay của hắn
Lục Trần đưa tay ôm lấy nó, nhẹ nhàng sờ sờ A Thổ đầu, thấp giọng nói:
“Ta đã báo thù cho ngươi rồi.”
A Thổ kêu lên một tiếng trầm thấp đầy vẻ nghẹn ngào xem như là đáp lại hắn.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn hắc ám vô tận, trong con ngươi hắn xẹt qua một tia tâm tình phức tạp, chỉ thấy hắn lấy cái túi nhỏ ra mà nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu
A Thổ thấy thế cũng nhìn chằm chằm cái túi nhỏ không chớp một cái.
Một lúc sau, hắn bỗng hỏi:
“Ngươi thấy ta làm thế là đúng ư? Trên đời này, thế nhân vô thường, liệu có ai tin vào điều thế nhân nói không?”
Tay của hắn nhẹ buông ra, cái túi vải nhẹ nhàng rơi xuống bị cuồng phong thổi phất lên, hướng phương xa mà bay đi