Thiên Cơ Có Biến!

Chương 1 - Tần Nghĩa.

Chương 1: Tần Nghĩa.

Ngày 12, tháng 12, Tần Sơ Hoàng Triều đại niên lịch, tân niên năm thứ 1489.

Cuối năm, dù cho trời đông có chút rét buốt, thế nhưng không khí khắp nơi lại phá lệ tưng bừng.

Nhà nhà treo giấy đỏ, những đại hộ còn làm hai chiếc đèn lồng đỏ, to như tượng sư treo ngoài cửa.

Đây là tập tục từ xưa, mỗi khi sắp có hoàng tử, hoàng nữ ra đời, cả nước sẽ treo đèn đỏ, ngụ ý chúc mừng hoàng gia.

Mà ngày hôm nay, chính là ngày ra đời của nhị hoàng tử, tứ hoàng tử, lục công chúa, cùng với thập nhất hoàng tử.

Tần Sơ Hoàng Triều trải rộng từ bắc đến nam, bắc chặn Đại mạc, Thảo nguyên, nam giáp Hoang Địa, đông đối Đại Bình Dương, dưới trướng còn có vô số vương triều phụ thuộc, có thể nói giang sơn trải rộng gần như vô bờ.

Mà giang sơn rộng lớn, đồng nghĩa với trời cao hoàng đế xa, cho nên từ Hoàng thất đời đầu đến nay đã lập ra một quy định.

Chỉ cần thuộc Hoàng gia Tần Sơ Hoàng Triều, thì từ khi sinh ra, những hoàng tử hoàng nữ đã có địa vị của bản thân, sau khi đủ trưởng thành sẽ được đưa đến đất phong, mà vị trí đó quyết định từ bản thân mẫu thân của bọn hắn.

Nói đơn giản là, mẫu thân ngươi càng lớn thì ngươi càng xếp trước.

Những người càng xếp trước sẽ được phong vị càng tốt hơn.

Ngày hôm nay, đại đô hoàng thàng Tần Sơ Hoàng Triều.

Chính điểm 12 giờ đêm, ngày 12, tháng 12, năm 1489, Tần Sơ Hoàng Triều đại niên lịch.

Trên bầu trời hoàng thành, mây đen vần vũ thành xoáy, bên tỏng chớp chớp lóe lên, phong lôi tứ người thiên không.

Từ xa nhìn lại, trên đỉnh hoàng thành giống như bị một lộc xoáy cực kỳ to lớn bao phủ vào trong, mà tâm lốc, chính là hoàng cung Tần Sơ!

Giữa tâm điểm lốc xoáy, lờ mờ lộ ra 1 hư ảnh 1 con chân long dần dần giãy giụa muốn lao xuống.

Tần Hoàng lăng không đứng trên đỉnh Nội Điện, hai tay hắn chắp sau lưng, khuôn mặt bình thản không có mấy biểu cảm, mặc cho chung quanh gió lốc vần vũ, long bào trên người y vẫn chẳng lung lay tẹo nào.

Lương công công đứng phía sau Tần Hoàng một bước, khuôn mặt thoa phần trắng như cương thi, hai tay lông vào tay áo, giọng the thé mở miệng:

"Bệ hạ, thiên tượng có biến, chân long giáng thế, chúc mừng người có được Long mẫu thânnh chi tử! Chúc mừng bệ hạ, cơ nghiệp Tần Sơ đại triều lại vững vàng nối tiếp!"

Lương công công mặc dù đã theo Tần Hoàng được hơn 60 năm cả hai đều hiểu lấy nhau, nhưng có cơ hội liếm chó đương nhiên không thể bỏ xuống, hắn dựa vào liếm chó vỗ mông thượng vị, ở bên canh Tần Hoàng bao nhiêu năm, công phu liếm chó đương nhiên đã ăn sâu vào cốt tủy.

Tần Hoàng hơi gật đầu coi như đáp lại, Chân Long giáng sinh, chính là dấu hiệu đại nghiệp kéo dài, hơn 70 năm trước khi hắn sinh ra, cũng chính là cảnh tượng tương tự.

Điều này mang ý nghĩa, Tần Sơ Hoàng Triều, lại có thể được Thiên Mẫu Cung chống đỡ!

"Không biết là vị hoàng tử nào nhận được chân long chi mệnh đây?" Lương công công tự nói, vừa như cảm khái, lại như tự hỏi.

Tần Hoàng im lặng quan sát biến hóa trong tầng mây, hai mắt lặng như hồ nước, theo dõi kỳ biến.

Ầm!

Bỗng nhiên, gió bão chuyển mạnh, hư ảnh chân long vẫn giãy giụa trong tầng mây rốt cục hoang toàn phá tan ràng buộc, lao thẳng xuống hoàng cung, mà nơi đó, chính là tẩm cung của Linh phi.

"Xem ra là Nhị hoàng tử, chúc mừng bệ hạ!" Lương công công vẫn dùng giọng the thé, khuôn mặt tươi cười thật lòng chúc mừng Tần Hoàng.

"Ừm, đến Chiếu Linh cung." Tần Hoàng khóe miệng hiếm thấy vểnh lên nói.

"Vâng, bệ hạ." Lương công công ứng lời.

Hai người như không có gì, chỉ một bước đã chạm đến mặt đất, Tần Hoàng không nhanh không chậm lên kiệu, Lương công công cao giọng quát:

"Khởi giá! Đến Chiếu Linh cung!!"

Ngay lập tức, long liễn được 9 kiệu phu nhấc lên, khởi giá đến Chiếu Linh cung.

Mưa gió tan đi, chẳng mấy chốc, tin tức Linh phi hạ sinh nhị hoàng tử đã truyền ra, vô số cung nữ, thái giám bận rộn chạy qua chạy lại.

Nữ y quan thì thay nhau ra vào, đảm bảo cho hoàng tử cùng quý phi khỏe mạnh.

"Bệ hạ giá đáo!" Tiếng thét của Lương công công truyền từ đằng xa tới.

Cung nữ, thái giám, nội quan lập tức dừng lại rất cả việc làm trong tay, toàn bộ đều hướng về phía bầu trời quỳ xuống dập đầu.

Trên bầu trời, một chiếc kiệu vàng được 9 kiệu phu lăng không tiến đến, phía sau theo cùng gần trăm hậu quan tùy tùng.

Cả đội dẫn kiệu nhẹ nhàng hạ xuống êm du, Lương công công nhanh tay tự mình vén màn che, Tần Hoàng thân mặc long bào từ bên trong bước ra.

Hắn tùy ý khoát tay, Lương công công lập tức hiểu ý, trong miệng quát một chữ "Bình!" cung nữ, nội quan đang quỳ đồng loạt nói một câu:

"Tạ bệ hạ."

Sau đó ai lại làm việc nấy.

Tần Hoàng như không có gì thẳng bước đến chỗ Linh quý phi, Lương công công đi sau Tần Hoàng một bước, nhẹ giọng nói:

"Thưa bệ hạ, Nhị hoàng tử vừa sinh đã là cảnh giới tiên thiên nhất phẩm, sau lưng có vết bớt kim long, chính là bổn mạng chân long."

Tần Hoàng như có đoán trước gật nhẹ đầu, chân không ngừng bước, chẳng mấy chốc, đoàn người đã đến tẩm cung của Linh phi.

Lương công công lại lặp lại một loạt quy trình trước đó, lần này có một nữ quan quỳ hành lễ dưới chán Tần Hoàng nói:

"Linh phi nương nương vừa hạ sinh Nhị hoàng tử, thân thể yếu nhược, không thể tiếp giá bệ hạ, mong người thứ tội."

Tần Hoàng lại gật đầu, Lương công công hiểu ý, hắn ra hiệu nữ quan đứng lên, sau đó lại hô một tiếng "Bình!" cung nữ, nội quan đang quỳ làm lễ ứng thanh, sau đó mới tiếp tục làm việc.

Tần Hoàng như bước vào chốn không người, nghênh ngang tiến vào tẩm cung của Linh phi, đương nhiên, cũng không có ai có ý kiến gì với thái độ của hắn.

Cửa lớn ngăn cách phòng đẻ cao gần 4m được hai cung nữ tự động mở ra, Tần Hoàng khóe mắt còn không liếc một cái bước vào.

Mọi người trong phòng đều cúi đầu quỳ rạp xuống làm lễ.

Tần Hoàng đến bên cạnh giường Linh phi.

Trên giường lớn, lúc này nằm một người phụ nữ, nàng chỉ khoảng 20, khuôn mặt thiên kiều bách mị, trên trán có mồ hôi thấm ra, trong lòng ôm một đứa bé trai.

"Cung nghênh bệ hạ, thứ cho thần thiếp không thể nghênh tiếp." Linh quý phi cố gắng cúi đầu hành lễ, Tần Hoàng lập tức đưa tay đỡ lấy.

"Ái phi không cần đa lễ, thân thể nàng không tốt, có thể miễn."

"Tạ bệ hạ ân sủng." Linh phi cảm kích nói.

Tần Hoàng đưa tay muốn bế Nhị nhi tử, Linh phi hiểu ý, nàng phối hợp nâng đứa bé lên vào lòng Tần Hoàng, trong miệng không quên chuyện chính:

"Bảo nhi còn chưa có tên, xin bệ hạ ban tên."

Tần Hoàng gật nhẹ đầu, khuôn mặt ít có đăm chiêu đôi chút đáp:

"Ngự trong ngự chinh thiên hạ, trường tồn bất biến, vậy lấy tên là Tần Ngự Trường đi."

"Tạ ơn bệ hạ ban tên!" Linh phi cong người ấn tay trước bụng, trên mặt đầy vẻ vui mừng.

"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nhị hoàng tử, nhị hoàng tử sau này nhất định thống như thiên hạ, trường tồn bất biến! Làm nên một phen đại nghiệp!" Lương công công không bỏ lỡ cơ hội vỗ mông nào cả, một mặt cười đến phúc hậu rạng rỡ, thế nhưng trên mặt hắn thoa đầy phấn trắng, cùng vẽ môi đỏ, tổng quan vẫn cho người ta loại cảm giác là lạ.

Đương nhiên, Tần Hoàng sẽ không đi để ý những tiểu tiết này, trên mặt hắn hiếm có nở nụ cười, đưa lại Tần Ngự Trường cho Linh phi, sau đó lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội đặt vào bên cạnh Nhị hoàng tử.

"Đây là Long Uyên Bội, đã theo ta được 50 năm, hiện tại tặng cho Trường nhi, mong rằng sau này ngươi không phụ kỳ vọng của ta." Tần Hoàng hiếm hoi nở nụ cười.

"Đa tạ bệ hạ ân sủng, đa tạ bệ hạ ân sủng!" Linh phi quá đỗi vui mừng, liên tục tạ ơn.

Tần Hoàng hôm nay phá lệ vui mừng, hắn không quay đầu lại, phân phó Lương công công:

"Truyền ý chỉ của trẫm, phong nhị hoàng tử Tần Ngự Trường làm Trường Hoàng Vương, đất phong 3 quận Nam Yên!

Linh phi thăng làm Hoàng Quý Phi, chuyển đến Vân Yên Cung, cả nước miễn thuế 3 năm, đại xá phận nhân ngoài Thiên Môn Lao."

"Vâng, bệ hạ! Nô tài lập tức chuẩn bị thánh chỉ!" Lương công công đáp lại ngay lập tức.

Tần Hoàng càng nhìn Tần Ngự Trường càng thấy vừa mắt, dứt khoát bế lên không rời.

Từ Y Cung, nơi ở của Lưu Quý Phi.

Cùng ngày nhị hoàng tử hạ sinh còn có tứ hoàng tử, lục công chúa, thập nhất hoàng tử cũng hạ sinh.

Mà Lưu Quý Phi, chính là mẫu thân ruột của Tứ hoàng tử.

Trong tẩm cung, cung nữ, thái giám qua lại tấp nập, một vị hoàng tử ra đời chưa bao giờ là chuyện có thể xem nhẹ.

Trần Nghĩa cảm thấy toàn thân vô lực, ngay cả mí mắt cũng khó mà lay động.

Cố sức lắm mới nhắc được chút ít, trong mắt hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những bóng mờ lượn qua lượn lại.

Trần Nghĩa bị dọa không nhẹ, tim kém chút bay ra ngoài.

"Đây, mẹ nó không phải ma đi?"

Bình Luận (0)
Comment