Chương 2:
Thời gian như đèn kéo quân, chẳng mấy chốc đã qua 13 năm.
Tần Sơ Hoàng Triều, tân niên lịch năm 1502 - Tử Cấm Thành.
Hoa tuyết trắng xóa rơi rụng, tạo thành từng đốm sáng long lanh nhỏ bé, thời tiết lành lạnh, khiến mặt nước hình thành bằng mỏng.
Tần Nghĩa đứng trên cầu nhỏ, một tay hắn đưa ra hứng tuyết trắng.
Trên bàn tay hắn thoang thoảng truyền đến cảm giác mát lạnh.
Tần Nghĩa thu tay lại, kéo cổ áo lông, miệng lầm bầm:
"Lại tuyết, lại tuyết, không thể cho chút nắng sao, thật phiền chết."
"Điện hạ, sắp đến giờ lên lớp, nếu ngài không đi nhanh, Bách sư sẽ giận đấy." Cung nữ Liên Nhi ở phía sau cầm giỏ sách khẽ giọng nhắc nhở.
"Biết rồi, biết rồi." Tần Nghĩa phất phất tay đáp.
Hai người đi qua cầu nhỏ, phía trước hiện ra một dãy cung điện liên miên cao lớn và hùng vĩ.
Vài tên thái giám hô nhau dùng xẻng xúc tuyết dọn ra một con đường lớn, dù là sắp tới tất niên, khí trời lạnh giá, nhưng những hoạn quan này vẫn ai nấy mồ hôi chảy xuôi.
Tần Nghĩa không để ý đến những thái giám này, mà là vừa bước đi, vừa đưa mắt nhìn một mảnh tuyết cảnh trắng toát.
Vốn dĩ Hoàng Cung bốn mùa như một, đều là xuân sắc hoa cỏ, thế nhưng mấy năm trước, nhị hoàng tử Tần Ngự Trường nói muốn có bốn mùa, vì vậy liền thành tràng cảnh hiện tại.
Tần Nghĩa mang theo cung nữ đi qua Di Hoa Cung, Vĩnh Thỉnh Điện, Hoan Xuân Điện,...
"Ai… phiền phức!" Tần Nghĩa tâm phiền thầm nói.
Hoàng Cung rộng lớn có chút quá mức, chỉ là đi từ Từ Ý Cung đến Thư Học Các cũng phải qua gần ba mươi cung điện.
Đó là còn chưa kể đến các loại kiến trúc nhỏ hơn.
Quả thực là đủ phiền phức.
Nhưng Tần Nghĩa cũng hết cách, ai bảo mẫu thân hắn ở lại Từ Y Cung.
Trong lòng Tần Nghĩa thẩm nhủ còn tốt Từ Y Cung ở phía đông, nếu ở phía tây, muốn đến Thư Học Các liền phải chạy nửa vòng Hoàng Cung! Đó mới thật sự là dày vò hai chân.
Nghĩ đến đây, Từ Y Cung bỗng nhiên trở nên không xa như vậy.
Qua một hồi, rốt cục hai người cũng đến Thư Học Các.
Tần Nghĩa cởi áo lông đưa cho Liên Nhi, sau đó tiếp nhận sách vở từ trong giỏ sách, sau đó bước vào Thư Học Các.
Không khí bên trong lập tức trở nên ấm áp, không cần phải mặc quá dày.
…
Thư Học Các là một quần thể Thư Các rộng lớn, lấy Minh Tâm Các làm trung tâm, nói đơn giản chính là Thư Viện Hoàng Gia.
Nơi này vô cùng rộng lớn, chỉ nhỏ hơn Vĩnh Thế Điện và Vĩnh Thọ Cung.
Phải biết Vĩnh Thế Điện là nơi tổ chức Tế Thiên, còn Vĩnh Thọ Cung là Tổ Đường cung phụng các đời Hoàng Đế Tần Sơ Hoàng Triều!
"Bách sư." Tần Nghĩa cúi đầu khom người, làm lễ học trò với một lão giả tại cửa Minh Tâm Các.
"Ừm, tứ điện hạ tốt, Tam Trinh Thi Tập, Lão Phủ Bút cùng với Luận Triều Tam Hiền Ngự Thảo phải chăng đã thuộc?" Lão giả vuốt râu cười hỏi.
Lão giả này tên Bách Hạc Khoa, năm nay đã 379 tuổi, là Đại Học Sĩ tam triều, từng dạy dỗ Thái Thượng Hoàng và Tần Hoàng - Tần Bình Thiên.
Nói đơn giản chính là Học Phu Tử của Hoàng gia, chuyên dạy dỗ Hoàng Tử, Hoàng nữ, cùng với một số tử đệ Quốc Thích và đại quan.
Tần Nghĩa bình tĩnh chắp tay, thành thật đáp:
"Học trò đã học thuộc Tam Trinh Thi Tập, Lão Phủ Bút, nhưng Luận Triều Tam Hiền Ngự Thảo chưa từng động đến."
"Ồ? Vì sao? Chẳng lẽ điện hạ cho rằng Luận Triều Tam Hiền Ngự Thảo không bằng hai sách trước? Cổ nhân luận trị, mặc dù khô khan, nhưng đối với quốc trị có lý giải sâu sắc." Bách sư ồ một tiếng hỏi.
Tần Nghĩa vẫn tĩnh như thường trả lời:
"Học trò linh căn ngu muội, không hiểu Tam Hiền, cho nên không đọc, vì học cũng không hiểu."
Nghe được lời của Tần Nghĩa, Bách sư nhìn kỹ hắn một chút, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Tần Nghĩa, cười ôn hòa nói:
"Tứ điện hạ linh căn không được, không học thì thôi."
"Tạ Bách sư lý giải, nhưng học trò không thuộc bài học, mong Bách sư trách phạt." Tần Nghĩa khom người chắp tay.
"Rất tốt, biết kém mà không ham, biết yếu mà không tranh, tự thân xin phạt là hiểu lễ nghĩa, hiểu lý lẽ.
Vậy thì phạt tứ điện hạ tưới cây ở Minh Thư Phòng 1 tháng đi." Bách sư chắp tay sau lưng đi trước tiến vào Minh Tâm Các.
"Tạ Bách sư trách phạt" Tần Nghĩa ở phía sau cung kính đi theo Bách sư.
Hai người một trước một sau bước vào Minh Tâm Các.
Minh Tâm Các có chín tầng, nơi dạy học là tầng ba.
"Bách sư, tứ điện hạ!" Đi vào tầng một, có vài vị học sĩ nhìn thấy hai người Tần Nghĩa, liền khom lưng chắp tay chào hỏi, sau đó tiếp tục ai làm việc nấy.
Hai người đi lên tầng thứ ba, nơi đây lúc này đã có ba mươi tư người.
Trong đó có chín người là hoàng tử, công chúa, cộng thêm Tần Nghĩa là mười người, những người còn lại có là hậu duệ vương gia tiền triều, có là tử đệ đại quan được trọng dụng.
Tần Nghĩa đến bàn thứ hai hàng thứ ba, thành thật ngồi xuống, đặt sách vở lên bàn.
Trong lớp học có ba dãy bàn, mỗi dãy sáu bàn, mỗi bàn hai người.
Các hoàng tử công chúa sẽ ngồi ở sáu bàn đầu tiên, nhưng Tần Ngự Trường địa vị đặc thù, vì vậy hắn không cùng bàn với hoàng tử, công chúa khác, mà là hậu duệ của Thất Vương Gia hiện tại - Từ Tâm Minh.
Thất Vương gia chính là số ít người năm giữ thực quyền mười bảy Phủ Tô Châu hiện tại, mà đất phong của Tần Ngự Trường lại là ba quận Nam Yên, giáp với bốn Phủ Tô Châu.
Dụng ý không cần nói cũng biết.
Vì vậy sáu bàn đầu thừa ra một chỗ ngồi, vừa vặn là Tần Nghĩa.
Nhưng hắn cũng vui vẻ với đó, ít nhất Tần Nghĩa không có hứng thú tranh đấu kết bè cùng đám nhóc con này.
Đợi tất cả các học sinh ngồi vào vị trí, Bách sư mới nâng tay lên ấn xuống.
Thanh âm thì thầm bên dưới lập tức lặng lại, uy vọng của Nhị Đế Chi Sư không phải nói đùa.
Bách sư hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó ngồi xuống bàn nhỏ, khẽ gõ thước gỗ lên mặt bàn, mở miệng lên tiếng:
"Tốt lắm, người đã đông đủ, vậy ta sẽ vào chính đề luôn, Tam Trinh thi tập ai đã thuộc?"
"Học trò đã thuộc lòng!" Học sinh bên dưới đồng thanh như một hô.
"Lão Phủ Bút ai đã thuộc?" Bách sư khẽ gật đầu hỏi tiếp.
…
Một buổi học rất nhanh đã qua, Bách sư dạy học không khô khan mà vô cùng thú vị, đám học sinh bên dưới ai nấy nghe đến say sưa ngon lành.
Đợi khi Bách sư gõ thước kêu ngừng, mới chợt tỉnh đã hết giờ học.
"Khóa sáng đến đến đây thôi, buổi chiều ta sẽ dạy các trò Bách Lạc Tập cùng Thư Đoán Sách." Bách sư mỉm cười phất tay áo đi ra phòng học.
Đám học sinh ở phía sau đều đứng dậy, khom người chắp tay, đồng thanh nói:
"Vâng, Bách sư."
Đợi khi bóng lưng Bách sư biến mất, liền rất có trật tự thu dọn sách vở xuống ngăn bàn.
Trong phòng học lập tức hình thành vài nhóm nhỏ, lấy những hoàng tử hoàng nữ kia làm trung tâm.
"Tứ Điện hạ, ngài có muốn cũng dùng bữa với chúng ta hay không?" Một tiểu tử cao gầy, khoảng 13 - 14 tuổi, mỉm cười hỏi Tần Nghĩa.
"Đa tạ, nhưng ta không đọc Luận Triều Tam Hiền Ngự Thảo, bị Bách sư phạt đi Minh Thư Phỏng tưới cây." Tần Nghĩa bình tĩnh lắc đầu đáp.
Tiểu tử này nghe vậy, liền chắp tay hỏi:
"Ra là thế, tứ điện hạ có cần ta giúp hay không?"
"Đa tạ ý tốt, nhưng Bách sư trách phạt, sao có thể mưu lợi?" Tần Nghĩa khẽ lắc đầu từ chối.
"Tứ điện hạ lòng dạ ngay thẳng, là ta ngu muội rồi.
Đã như thế, Từ Hạnh xin cáo từ trước." Tiểu tử cao gầy chắp tay, sau đó liền rời đi.
Tần Nghĩa nhìn bóng lưng tiểu tử này chạy đến phía sau Thập Bát Hoàng Tử Tần Dụ, trong mắt không có lấy một chút gợn sóng dao động nào.
Vừa rồi tiểu tử này nhìn như có lòng tốt giúp hắn, nhưng nếu đáp ứng, liền trở thành Tần Nghĩa chống đối Bách sư trách phạt.
Đến lúc đó, hắn chỉ có hai lựa chọn, một là đứng cùng thuyền với đối phương, hai là làm Bách sư phật ý.
Hơn nữa Từ Hạnh lại là người của Thập Bát Hoàng Tử, Tần Nghĩa chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra hắn có ý tứ gì.
Không phải Từ Hạnh muốn lấy lòng Tần Dụ, thì chính là Tần Dụ muốn kéo Tần Nghĩa về phía mình.
13 năm sống lại, Tần Nghĩa đã quen với những mưu mô này, đây chỉ là loại cạm bẫy thô thiển nhất mà thôi.
"Hoàng gia Hoàng gia... Phiền chết!" Tần Nghĩa nhổ nước miếng một câu rời đi.
Trong lòng hắn âm thầm động viên chính mình, chỉ cần đợi thêm ba năm nữa là có thể đến đất phong rồi.
Sau khi ăn trưa xong, Tần Nghĩa đi thẳng đến Minh Thư Phòng.
…
Minh Thư Phòng là một phòng chứa sách, gần 30 năm trước có một vị học sĩ nhậm chức tại đây.
Người này yêu thích hoa cỏ, vì vậy thường thường ngoài thời gian làm việc, còn chăm sóc một chút cây xanh.
Thời gian lâu ngày, cây xanh càng lúc càng nhiều, cuối cùng Minh Thư Phòng trong ngoài đều có cây, trở thành một Thư Các xanh tươi, cũng coi là kỳ cảnh.
Sau khi vị học sĩ này rời đi nhậm chức ở nơi khác, Bách sư không phá bỏ mà để nguyên như cũ, hằng ngày cho người chăm sóc.
Tần Nghĩa đến Minh Thư Phòng, nơi này đã có người.
Người này là một thanh niên, hắn ăn mặc thư sinh bào, một tay xem sách, một tay cầm bình nước tưới cây.
Bộ dạng rất tùy ý, nhưng động tác bình ổn không loạn, giống như đã lặp lại vô số lần.
Tần Nghĩa vừa đến, thanh niên lập tức nhận ra.
"Tứ điện hạ? Ngài lại bị Bách sư trách phạt sao?" Thanh niên cười nói, trong thanh âm tùy ý quen thuộc.
"Đúng vậy, lần này ta không học Luận Triều Tam Hiền Ngự Thảo, nên bị Bách sư phạt tưới cây 1 tháng." Tần Nghĩa bình tĩnh nói.
"Ra là vậy, vị không tranh, luận triều có tác dụng gì? Tứ điện hạ tâm cảnh bình thản, nói buông là buông được, đủ quyết đoán." Thanh niên cười cười, đưa hình nước cho Tần Nghĩa.
"La học sĩ quá khen." Tần Nghĩa tiếp nhận bình nước đáp.
"Được rồi, đã như thế, tứ điện hạ liền ở lại chịu phạt tốt, ta đi trước." La học sĩ chắp tay một cái, mang theo quyển sách còn đọc dở rời khỏi.