Chương 3: Khuy Mệnh Chi Nhãn.
Minh Thư Phòng nói nhỏ không nhỏ, nói rộng không rộng.
Cây cây cỏ cỏ cũng chỉ chiếm một phần, đa số vẫn là thư sách và điển tịch.
Tần Nghĩa theo thói quen quét mắt một vòng toàn thư các, tất cả sách nơi này hắn đã xem hết, vì vật cũng không còn hứng thú nào cầm đến
Ngược lại tưới cây càng khơi dậy hứng thú của Tần Nghĩa.
Tần Nghĩa thường thường sẽ bị phạt tới Minh Thư Phòng tưới cây, vì vậy có chút yêu thích cây cỏ nơi này.
Hoàn cảnh xung quanh Minh Thư Phòng rất yên tĩnh, chủ thi thoảng có tiếng chim kêu mà thôi.
Tần Nghĩa chăm chú tưới cây, mỗi khi nhìn thấy chút cây cỏ xanh tươi này, tâm hắn lại nhẹ đi.
Minh Thư Phòng có khá nhiều cây xanh, trừ ra bên trong thư phòng có cây cảnh nho nhỏ, ngoài sân còn trồng một gốc Đào Mộc Thụ.
Tần Nghĩa tưới tắm xong, liền ngả đầu xuống ghế, buổi triều Bách sư vẫn còn có khóa, vì vậy hắn muốn chợp mắt một hồi.
Ánh sáng bên ngoài có chút sáng chói, Tần Nghĩa liền tiện tay mở một quyển sách đặt lên mặt.
…
Tần Nghĩa đang chìm vào giấc ngủ, nhưng là buổi trưa, vì thế hắn ngủ không sâu.
"Này… này… này…"
Một trận lung lay trên bả vai đánh thức Tần Nghĩa.
Tần Nghĩa nhíu nhíu mày kéo quyển sách xuống, có chút uể oải hỏi:
"Ai vậy?"
Lọt vào mắt Tần Nghĩa là một khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má bánh bao hồng nhạt mang theo phần ngây thơ, gần như muốn búng ra sữa.
Cặp mắt lam bảo thạch trong suốt, không một điểm tạp chất, tóc đen dùng trâm ngọc cài lên.
Đây lại là một nữ hài, nàng nhìn qua chỉ khoảng 12 - 13 tuổi, thần sắc bẽn lẽn có chút xấu hổ.
"Xin, xin lỗi." Nữ hài giống như bị Tần Nghĩa dọa sợ, nàng lùi ra sau một bước.
Trên người nữ hài ăn mặc không tệ, y phục thêu chỉ vàng, góc áo còn có huy ký ngũ trảo long thủ, chính là biểu tượng của Hoàng Gia.
Là hậu duệ của vị vương gia nào sao? Hoàng thân quốc thích từng đời tích lũy, phân hóa, chi nhánh rất nhiều, Tần Nghĩa không biết đến cũng là bình thường.
Hắn không quan tâm lắm gãi gãi đầu tóc, nhưng từ bản năng an toàn vẫn nhìn vào nữ hài.
Chẳng qua là, không đến một giây sau, thần sắc Tần Nghĩa lập tức biến đổi, ánh mắt hắn lấp lóe quang mang, khẽ nheo lại.
"Ta… ta… sao, sao vậy?" Nữ hài giống như bị Tần Nghĩa đột nhiên đổi sắc mặt làm sợ, thanh âm có chút lắp bắp hỏi.
Tần Nghĩa rất nhanh đã thu hồi thần sắc, mặc dù trong lòng kinh nghi, nhưng mặt ngoài đã bình thản trở lại:
"Có việc gì không?"
"Sách… ngươi… ta, ta muốn mượn sách." Nữ hài thấy Tần Nghĩa trở lại bình thường liền thở ra một hơi, mặc dù vẫn hơi sợ hãi.
Tần Nghĩa theo ánh mắt nữ hài nhìn lại, thì ra nàng muốn mượn cuốn sách trên tay hắn.
Tần Nghĩa lật bìa xem, bên trên ghi bốn chữ "Cung Nghi Nội Tập."
Đây là sách dạy cung nghi cơ bản, bất kỳ hoàng tử hoàng nữ nào cũng phải học thuộc.
"Được rồi." Tần Nghĩa đưa sách cho nữ hài, khi nàng cầm lấy một đầu sách, hắn vẫn chưa thả tay, mà híp mắt nhìn kỹ nàng lần nữa hỏi:
"Ngươi ở đâu tới?"
"Ta, ta… ta ở… không được, ta không được nói." Nữ hài dùng hai tay nắm góc sách, lắc đầu đáp.
Tần Nghĩa khẽ nhếch mày lên, buông tay ra, tùy ý dặn dò:
"Nhớ trả lại trước buổi chiều, sách tại đây không thể mang ra ngoài."
"Biết, biết rồi." Nữ hài ôm quyển sách, gật mạnh đầu, sau đó tìm một cái bàn trống không ngồi xuống, bắt đầu lật trang giấy.
Tần Nghĩa ngủ nửa chừng bị đánh thức, nhìn trời gian cũng gần sát giờ, liền đứng dậy lết đến Minh Tâm Các.
Trên đường, Tần Nghĩa tùy ý nhìn sang một thư đồng, lập tức, không gian xung quanh vặn vẹo xoay tròn, trong mắt hắn hiện ra vô số hình ảnh tiết điểm.
Ý thức Tần Nghĩa tùy tiện chìm vào một tiết điểm trong đó.
Lập tức, một màn hình ảnh tái hiện trong mắt hắn, đó là hình ảnh thư đồng này vừa dọn dẹp giá sách, vừa len lén đọc trộm thư tịch.
Tần Nghĩa lại thử mấy lần, xác định Khuy Mệnh Chi Nhãn của mình vẫn bình thường, liền thối lui ý thức.
Thời gian bên ngoài không suy chuyển một giây nào, như thường vận chuyển.
Tần Nghĩa nhìn như bình thường, nhưng trong lòng âm thầm nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên mắt hắn mất linh.
"Đợi có thời gian liền điều tra nàng một thoáng."
…
Khóa chiều vẫn là thư sách và thi thơ.
Thời đại này chủ yếu dựa vào thi văn dạy học, hơn nữa nội dung còn có chút bảo thủ, nhưng Bách sư là Sĩ Hiền tam triều, học tài rộng khắp thiên hạ đều biết, kiến thức uyên thâm hơn người, vì thế dạy học không hề khô khan.
Ví dụ sinh động không thiếu.
Có thể nói một ngày giảng của Bách sư bằng một năm tự học, thậm chí còn có học sinh lấy giấy bút ghi từng lời một, đợi trở về suy ngẫm.
Đáng tiếc Tần Nghĩa cũng không phải dạng người ham học, hoặc chăng là hắn chỉ cần một cái liếc mắt đã xem thấu hết thảy, vậy thì nghe nhiều cũng ra sao?
…
Chẳng mấy chốc, Mặt Trời ngã về tây.
"Ung ung… ung ung…"
Thanh âm Chuông Lạc Ngân rung động gõ vang, ngân lên khắp mỗi Thư Học Các.
Đám học sinh phía dưới ai nấu lắc đầu tiếc nuối, nhưng không có người nào mở miệng đòi hỏi, bởi vì Bách sư từng dạy: "Học đúng thời, tức đúng hạn."
Ý là học cùng nghỉ phải cân bằng.
Cách! Bách sư gõ thước gỗ một cái, mặt mỉm cười hiền lành nhìn xuống đám học trò, thanh âm như xuân mộc nói:
"Hôm nay đến đây thôi, các trò nhớ ôn tập Bách Lạc Tập và Thư Đoán Sách."
"Vâng, chúng trò hiểu!" Đám học sinh bên dưới đồng thanh không nhỡ.
Bách sư hài lòng gật đầu, thong thả đi ra khỏi Minh Tâm Các.
Đợi bóng lưng Bách sư khuất mất, học sinh bên trong mới đứng dậy rời đi từng nhóm.
Tần Nghĩa cũng thu dọn sách vở.
Hắn bị phạt tưới cây Minh Thư Phòng, vì vậy trước tiên phải hoàn thành mới có thể ra về.
Bầu trời ngả sang màu đỏ vàng, bông tuyết lã chã bên ngoài hoàn toàn cách ly với Thư Học Các, mang lại một loại mỹ cảm kỳ dị.
Nhìn sắc trời đã chuyển hoàng hôn, tâm tình Tần Nghĩa có chút mệt mỏi.
"Ai… thật sự là mệt mỏi, thời gian cho ta không còn nhiều lắm…"
Hắn lắc lắc đầu, thời thế không tha người, đã không thể nhất lao vĩnh dật, vậy thì chỉ còn cách cố sức hành sự mà thôi.
Ngược lại cứ coi như một phần cuộc sống là được.
Bỏ xuống gánh nặng trong lòng, Tần Nghĩa bất giác đã đến Minh Thư Phòng.
Hắn đẩy cửa trước ra, Đào Mộc Thụ bên tròn lung lay mấy lần, thân cây xoắn vặn, cành lá nặng trĩu ngả nghiêng.
Tần Nghĩa đi vòng qua gốc Đào Mộc, bước chân nhẹ nhàng, thong thả mở cửa thư các.
"Ai ui! Sao lại khó như vậy chứ?" Thanh âm nhỏ giọng oán trách hấp dẫn Tần Nghĩa.
Tầm nhìn của hắn chuyển sang một góc thư các, nơi đó có một nữ hài đang đặt mông dưới đất, một tay nàng cầm "Cung Nghi Nội Tập," một tay thì xoa xoa cẳng chân.
Hành động và lời nói của nàng hoàn toàn không phù hợp với y phục trên người, mang cho Tần Nghĩa cảm giác giống như một thôn nữ mặc lên long bào.
Mà lúc này, nữ hài tựa hồ mới ý thức được ở đây không chỉ có một mình nàng, lập tức nhảy bật dậy.
Hai tay nàng dùng bìa sách che mặt, ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn Tần Nghĩa, giọng nói lắp bắp:
"Ngươi, ngươi… từ, từ lúc nào… ta, không phải như vậy đâu!"
Nói đến cuối cùng, nữ hài gần như che lấp khuôn mặt, ngay cả con mắt cũng không dám lộ ra.
"Ta vừa đến, gì cũng không thấy." Tần Nghĩa mặt không đổi sắc nói.
"Thật, thật không thấy?" Nữ hài nghe được Tần Nghĩa nói vậy, tâm treo trên dây không khỏi thả lỏng hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, gì cũng không thấy." Tần Nghĩa bình tĩnh khẳng định.
Nữ hài giống như ăn vụng suýt bị phát hiện thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng lúc này mới bỏ sách xuống, đưa tay lau mộ vệt mồ hôi trên vầng trán.
Tần Nghĩa nhìn bộ dạng của nàng, biết tám phần nữ hài đã tập cung nghi ở đây cả buổi chiều.
"Ta, ta phải trả sách sao?" Nữ hài buông xuống lo lắng, liền nhớ đến gì đó hỏi.
"Không sao, ngươi có thể đọc thêm chút nữa." Tần Nghĩa mặt như cổ mộc ngàn năm bất động, làm người ta khó mà nhìn ra tâm tình.
"A, được, được rồi, cảm ơn." Nữ hài mang theo điểm vui vẻ đáp.
Nhìn nàng như vậy, Tần Nghĩa nhịn không được lên tiếng:
"Sách tại Minh Thư Phòng không thể mang ra ngoài, nhưng ngươi có thể đến Bách Giám Ty lấy một bản mang về."
"Ách! Không, không cần tiền sao?" Nữ hài giống như hoàn toàn không biết việc này, buột miệng hỏi.
Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện ra chính mình lỡ lời, hai má bánh bao lập tức đỏ bừng như trái táo.
Tần Nghĩa đến lúc này rốt cuộc hiểu chuyện gì rồi.
Nữ hài này có lẽ là thất tử của vị Vương gia nào đó, vừa mới tìm được, có lẽ là địa vị không thấp, nên được đưa đến trong cung học tập.
"Muốn học lễ nghi, có thể đến Nghi Cung Phòng, muốn mượn thư tịch, có thể đến Bách Giám Ty.
Nếu lười động tay chân, có thể phái người đến Hỏa Tì phòng lấy vài cung nữ thái giám về dùng tạm là được." Tần Nghĩa thấy nữ hài nghe được một mặt ngơ ngác, nghĩ nghĩ một chút, liền bồi thêm:
"Đói có thể đến Ngự Thiện Phòng tìm thức ăn."
"Ta, Ngự Thiện Phòng ta biết! Vậy còn… muốn ra ngoài thì sao?" Nữ hài hơi do dự mới lí nhí hỏi.
"Xuất cung? Mỗi tháng có thể xuất cung ba lần, cần có Lễ Sự Phòng đồng ý mới có thể xuất cung." Tần Nghĩa từ tốn giải thích, lúc này hắn cơ bản có thể xác định thân phận của nữ hài không khác suy đoán là bao.
"Chẳng lẽ những thứ này không có ai dạy cho ngươi sao?" Tần Nghĩa hỏi.
"Không, không có." Nữ hài có chút hoảng hốt trả lời.
"Ngươi ở cung nào?" Tần Nghĩa càng thêm kỳ quái hỏi, những thường thức cơ bản này, ngay cả một thái giám còn biết, huống chi là hoàng thân quốc thích, nữ hài vậy mà không được chỉ dạy, nàng làm sao có thể đi loanh quanh trong cung được?
"Ta, ta ở Chiếu Ninh Cung." Nói đến nơi ở, rốt cuộc nữ hài cũng trả lời được một câu hoàn chỉnh.
"Chiếu Ninh Cung?" Tần Nghĩa khống thể thấy nhíu mày.
Chiếu Ninh Cung hắn thoáng nghe qua.
Nghe nói nơi đó sớm đã bị bỏ hoang, vừa không phải lãnh cung, cũng không cho người ở.
Từ thời Tần Hoàng hiện tại đã như thế, có người còn nói nơi đó là chỗ ở của một vị phi tử từ thời Thái Thượng Hoàng, không biết vì sao lại bỏ hoang, hơn nữa Thái Thượng Hoàng không cho ai đặt chân vào, khiến nơi này biến thành cung cấm.
Chẳng qua là Tần Nghĩa cũng không thèm quan tâm đến chuyện này, hắn còn nhiều việc khác cần động não, chít bí mật Hoàng Gia này không khơi nổi hứng thú của hắn, dù sao dơ bẩn đã thấy nhiều.
"Được rồi, có gì không hiểu cứ đến Lễ Sự Phòng hỏi là được, với thân phận của ngươi, chỉ cần một câu nói mà thôi." Thoáng suy nghĩ một phen, Tần Nghĩa liền không để ý tới nữ hài, hắn cầm lấy bình nước, bắt đầu tưới cây.
…
Rất nhanh, trời đã ngả tối, mặt trăng nhú lên màn đêm trong vắt, sao sáng điểm điểm lấp lóe tỏa sáng.
Tần Nghĩa rốt cụ tưới xong toàn bộ cây cỏ trong Minh Thư Phòng.
Hắn vươn người một cái, đặt bình nước vào góc phòng.
Dù đã đến cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng, nhưng thân thể rốt cuộc vẫn là phàm nhân mà thôi, không thôi động chân nguyên, thì chẳng khác nào người thường.
Muốn mỗi lúc đều vận chuyển chân nguyên, cần phải vượt qua Thuế Phàm.
Mà Tần Nghĩa cách Thuế Phàm còn vài Trọng Thiên nữa, chí ít cũng cần 1 - 2 năm.
Vì thế động thân lâu như vậy, dù là hắn cũng cảm thấy xương cốt có chút rã rời.
"Đến giờ về rồi." Tần Nghĩa vừa cầm lấy sách vở của mình, vừa không quay đầu sang lên tiếng.
"A, được, ta xong rồi." Nữ hài nghe vậy, liền muốn đưa sách cho Tần Nghĩa.
"Giá chữ Giáp, tầng ba, ngăn trong cùng" Tần Nghĩa mắt không nhìn nói.
"Ồ, được rồi." Nữ hài liền tìm đến đúng hàng, sau đó trả cuốn sách về chỗ cũ.
Tần Nghĩa cùng nữ hài đi ra ngoài, nơi này là Thư Học Các, năm trong Tử Cấm Thành, vì thế không phải lo lăng trộm cắp.
"Điện hạ!"
"Công chúa điện hạ!"
Tần Nghĩa vừa đi đến cửa Thư Học Các, liền nghe được hai tiếng hô lên.
Một là của cung nữ Liên Nhi, một là của một cung nữ khác.
Liên Nhi nhanh chóng tiến đến phủ áo lông lên người Tần Nghĩa, sau đó tiếp nhận sách vở từ tay hắn, để vào giỏ sách, hai người cùng trở về Từ Y Cung.
Tần Nghĩa đảo mắt qua cung nữ vừa tới, từ Khuy Mệnh Chi Nhãn, hắn biết được nàng mới được phân đến làm thiếu thân cung nữ của một vị công chúa.
Mà vị công chúa này, chính là nữ hài kia.
Tần Nghĩa cũng biết được, nữ hài tên là Tần Hỉ Nhi, cũng là một công chúa đương triều bị thất lạc mới tìm lại.
Trong đầu Tần Nghĩa lóe lên từng loạt hình ảnh, hắn không nhịn được vỗ đầu một cái, thầm nói chính mình sơ xuất.
Đáng lẽ Tần Nghĩa phải sớm biết Tần Hỉ Nhi là công chúa mới đúng, từ hoa văn trên y phục, đến ngọc trâm gài tóc của nàng, đều nói lên điều này, hơn nữa huy ký ngũ trảo long thủ không phải ai cũng dùng được.
Từ lâu đã quen dùng Khuy Mệnh Chi Nhãn, khiến hắn mắt đi phần nào năng lực chú ý tiểu tiết.
Tần Nghĩa nhéo nhéo mi tâm, bỏ những chuyện này qua một bên, điều hắn hứng thú là, vị muội muội này lại có thể tránh khỏi, không! Phải nói là hoàn toàn bỏ qua Khuy Mệnh Chi Nhãn của hắn.
Thân thế của nàng nhất định không đơn giản!
"Điện hạ, ngài không khỏe sao?" Liên Nhi ở phía sau thấy Tần Nghĩa nhéo nhéo mi tâm liền lo lắng hỏi.
"Không sao, mau về nhanh thôi, nếu không mẫu phi sẽ chờ lâu." Tần Nghĩa thoáng nở nụ cười thú vị nói.
Tuyết càng rơi càng dày đặc, màu trắng tinh khiết dần dần che khuất ánh trăng lé loi.
Tinh tú điểm điểm cũng không sót lại bao nhiêu.