Lần này nàng thầm xuất cung, một ám vệ cũng không dẫn theo, duy chỉ có Ám Phong làm bạn, tưởng sẽ gặp Tô Thiên Hành rồi giao việc trực tiếp cho hắn, nào ngờ rằng tên cáo già này lại đi điều tra bọn Phi Vũ, bỏ lại một mình Tô Thiên Mẫn trong coi Bách mãn lâu, thôi thì nàng tự thân vận động, tự tìm tới thẳng nhà Hàn Tiểu hầu.
Phượng Doanh dắt theo hắc ngựa Ám Phong đứng trước một căn nhà lớn, bảng to đề hai chữ " Hàn hầu". Hàn hầu mấy đời trước lập được công to cho Ân quốc, tiên tiên đế liền phong cho tổ tiên Hàn gia phong hiệu Hàn Hầu, còn đặt biệt không cắt giảm chức vị qua các đời truyền, cho đến nay Hàn Hầu vẫn an ổn một phương, tận tụy làm việc.
Cốc cốc cốc, Phượng Doanh gõ cửa Hàn gia, một lúc ngắn sau, cửa lớn mở ra, một tên nô bộc nhìn thấy nàng thì có hơi sửng sốt, cũng không phải do cách ăn mặc của nàng mà tưởng là giang hồ hiệp khách, mà là do phong thái xuất thần, những kẻ phàm phu không thể có được. Phượng Doanh không nhanh không chậm nói.
" Vào nói cho Hàn hầu, có Bát Quỳnh tới bái phỏng".
Tên hạ nhân lơ ngơ một chút, hàn khí trong người Phượng Doanh lập tức đánh thẳng vào người hắn, tên hạ nhân rùng mình, cấp tốc xoay người vào trong bẩm báo.
Trong phủ Hàn Hầu lão thái gia vừa nghe hai chữ "Bát Quỳnh" liền lập tức dừng việc vẽ tranh lại, lệnh cho hạ nhân mau mời nàng vào trong, rồi nhanh chóng đi gọi tiểu hầu gia ra chào đón.
Hạ nhân thấy thái độ khẩn trương của lão thái gia bọn họ như vậy thì cũng phần nào đoán ra được vị tự xưng là Bát Quỳnh này nhất định có thân phận rất cao.
Phượng Doanh được hạ nhân mời vào chính sảnh, nàng cũng không khách khí mà đánh giá cách bày bố ở nơi đây. Chính giữa treo một bức "Hoả hành" tượng trưng cho sự trung thành, đất để một bộ bàn ghế bằng dknd được điêu khắc tinh xảo, kế bên đặt một con hổ bằng ngọc màu lam, thật có phẩm vị, lại nói trà nàng đang uống, lại chính là trà Mãn Long được tiến cống năm ngoái, xem ra Hàn gia kinh doanh cũng tốt lắm.
Vừa nghĩ chớp nhoáng, Hàn lão thái gia và Hàn tiểu hầu liền một trước một sau tiến vào, hai người này cũng tinh mắt lắm, vừa bước vào liền đuổi hết hạ nhân ra.
" Thần tham kiến nhị điện hạ" Hàn lão thái gia đang nửa quỳ thì được Phượng Doanh nâng lên.
" Miễn lễ"
" Tạ điện hạ"
Mọi người ngồi đâu vào đấy, chỉ là ghế ở chủ vị Hàn lão thái gia cũng không có ngồi vào, lão dám ngồi sao, nhị điện hạ còn không ngồi hắn làm gì có tư cách ngồi. Nàng cũng không quan tâm lắm cục diện, Phượng Doanh vào thẳng vấn đề.
" Hôm nay ta đến đây có chuyện quan trọng muốn hỏi tiểu hầu"
" Điện hạ xin cứ hỏi, hạ quan nhất định dốc sức trả lời"
Phượng Doanh hài lòng gật nhẹ đầu.
" Hành kinh năm nay có tổng cộng 4200 xe lương khẩu du nhập vào phát cho dân chúng có đóng góp lớn nhỏ, nhưng chỉ có 4000 xe là được phân phát ra, chuyện này, ngươi biết không?" Phượng Doanh nói đến chuyện ăn chặn giọng có hơi rét lạnh.
Hai người nghe nói đến chuyện này thì có hơi trầm mặt, tiểu hầu gia ôm quyền đáp lời
" Bẩm điện hạ, tiểu thần thật không biết" Giọng tiểu hầu nghe thật rất trịnh trọng, mặt hắn nhăn thành một đoàn, Hàn gia phụ trách đầu mối vận chuyển từ phía nam, nếu quả thật lương thực bị xén từ lúc đó thì ít nhiều Hàn gia phải chịu trách nhiệm, lần này nhin điện hạ đích thân đến đây nhất định không phải chuyện nhỏ, hoàng thuợng đang cho bọn họ một con thuyền. Nhưng nào phải là Phượng Tường cho bọn họ một con thuyền, là chính Phượng Doanh nàng cho, Phượng Tường còn chưa biết đến chuyện này, dạo này hắn bận lên xuống, Phượng Doanh định giải quyết ổn thoả rồi mới báo cho hắn.
" Nếu ngươi đã không biết, thì bổn điện hạ phải hỏi ai?" giọng nàng không nghe ra hỉ nộ nhưng lại khiến người khác run sợ gấp bội.
Lão thái gia cùng tiểu hầu gia đồng loạt quỳ xuống đất, lần này nàng cũng không nâng lên nữa, một già một trẻ quỳ trên đất chưa đủ đổi lại 200 bao gạo mồ hôi nước mắt của người dân.
" Các ngươi lăn lộn bao nhiêu năm mà lại để xảy ra sai sót lớn như vậy bảo bổn điện phải giải thích như thế nào" Phượng Doanh giọng bén ra hàn khí, trà nàng đang uống cũng vì vậy mà nguội đi.
" Xin nhị điện hạ cho chúng thần thời gian, chúng thần nhất định cho người câu trả lời thoả đáng ,còn về phần lương thực bị mất, Hàn gia nhất định bù lại, khẩn xin nhị điện hạ tin tưởng Hàn gia lần này" Hàn lão thái gia khẩn cầu nàng.
" Ba ngày!"
Hai người nọ nghe vậy mừng hết sức
" Tạ nhị điện hạ"...
" Ở bên trong có khách sao, là vị khách nào đến mà phải ca chừng nghiêm ngặt như vậy.. ngươi mau tránh ra, ta có chuyện cần nói với gia gia và phụ thân" Tiếng nói trong treo ngoài cửa vang vào trong phòng.
Phượng Doanh nghe thấy có chút quen nhưng thật không thể nhớ ra là ai.
Hai người kia nghe thấy vậy thì âm thầm vỗ trán, tiểu hầu gia ôm quyền với Phượng Doanh
" Là tiểu thần bất tài không thể dạy dỗ được tiểu nữ"
" Không sao... cũng đã trễ rồi Bát Quỳnh xin cáo từ" Phượng Doanh thi lễ nhẹ, hai người nọ làm sao dâm nhận nổi lễ này, lật đật bái lại..
Cửa lớn mở ra, Phượng Doanh đón nắng bước ra ngoài. Dưới ánh sắng vàng nhạt, tiểu thiếu niên như được phủ một lớp hào quan, làn da trắng treo có hơi hồng lên, gió ngoài thổi vào làm tóc ngắn bay bay, Nhã Lan nhìn cảnh này thì lập tức ngây ngốc, câu " có vị công tử.." chưa kịp nói hết thì há hốc mồm nhìn Phượng Doanh trước mặt. Phượng Doanh thấy nàng thì trực tiếp bỏ qua, nàng đi thẳng về cổng chính, nhị điện hạ đương thời sức khoẻ dôi dào, linh lực lớn mạnh nhưng cũng mắc một bệnh lạ : chuyện tự cho là không quan trọng nhất định sẽ quên", ví dụ như Hàn Nhã Lan vừa nãy, nàng thật đã không còn một chút ấn tượng.
Hàn Nhã Lan nhìn thấy nàng không để ý đến mình thì tim như vỡ ra hàng trăm mảnh, nước mắt như suối chợt tuôn trào, môi trên cắn lấy môi dưới, không nói không rằng chạy nhanh về phòng. Lão thái gia và tiểu hầu gia cũng không biết chuyện gì xảy ra, hỏi một tên gia đinh thì hắn cũng lắc lắc đầu.
Đêm khuya, Phượng Doanh lẻn về hoàng cung. Một cú chớp nhoáng, nàng đã đứng trên đỉnh của Cư điện, gió lạnh thổi đến mang theo hương vị hơi âm u, Phượng Doanh nhìn vào lòng bàn tay mình, lại nhớ một hồi sống chết của 8 năm trước có hơi hồi tưởng, mấy năm nay sống chết lăn lộn nàng tự khắc nhớ rõ nhiệm vụ của bản thân, nhưng khi đứng trên Cư điện nhìn một hồi hoàng cung rộng lớn, lại chẳng biết tiếp theo phải làm gì.
" Tỷ tỷ từ khi nào thích rình rập?" Phượng Doanh cười cười nói chuyện với màn đêm.
Từ trên không trung, một thân ảnh màu hồng đáp hạ. Yến Nhã đẹp tựa đoá hoa nhìn nàng nở một nụ cười khuynh quốc
" Doanh nhi, tỷ không phải là do muội làm hư sao" vừa nói vừa lại ngồi cạnh nàng.
" Là do tỷ không biết giữ thân mình, hà cớ gì trách muội"
" Tiểu yêu, sao bình thường muội chẳng nói một chữ mà khi cãi lại tỷ lại hùng hồn khí thế như vậy" Yến Nhã chống nạnh nhìn nàng.
Phượng Doanh hừ một cái rõ to
" Tỷ tỷ, bình thường tỷ nhã nhặn hoà ái, sao khi nói chuyện với tiểu muội lại như hổ nhỏ ở rừng sâu vậy"
" Tiểu yêu, muốn đánh vài chiêu không" Yến Nhã nhe răng với nàng.
Phượng Doanh chán ngắt hiếp mắt
" Cấp 13 như Tỷ đòi đánh với cấp 14 như muội, có chắc không"
Nắm đấm của Yến Nhã dừng giữa không trung
" Mới đây mà muội lại thang cấp??" Yến Nhã vui mừng không thôi.
Phượng Doanh xì một cái thật dài
" Chỉ mình tỷ chậm chạp"
Cũng không thể trách Yến Nhã, bởi càng cấp cao càng khó đột phá, huống hồ cái mà Yến Nhã mừng rỡ không chỉ riêng việc thăng cấp của Phượng Doanh mà là vì một điều đặc biệt khác: đấu vượt cấp. Phượng Doanh năm đó tuy là dùng " Nhiêu hồn" tán mới có thể đánh thắng cấp 13, nhưng những năm gần đây nàng đều công bằng đối kháng 1 với 1, còn nhớ lần gần nhất nàng đấu vượt cấp đã là 3 tháng trước ,cấp 13 đánh bại cấp 16, đúng là không thể tin được. Nay nàng đã là cấp 14, vậy nàng có thể vượt tới cấp mấy. Yến Nhã nhìn khuôn mặt giống mình 5 phần trước mặt, tuy cùng cha cùng mẹ nhưng nàng lại sống cuộc sống như hoa như ngọc còn muội muội nàng lại lao đầu vào việc đánh đấm, Yến Nhã lòng nặng từng cơn.
Phượng Doanh nhìn một phát liền hiểu tỷ tỷ hiền dịu của nàng đang nghĩ gì, môi hồng nhếch lên cười một cái khuynh quốc
" Nếu không có mọi người, muội nhất định sẽ rất cô độc" ...." vì thế muội sẽ làm mọi chuyện để bảo vệ gia đình của chúng ta" câu nói tiếp theo Phượng Doanh không phát thành tiếng, Yến Nhã tự nhiên hiểu được... Gió lạnh thổi qua nhưng một long một phụng của hoàng gia ấm áp lạ thường.