Thiên Của Thiên

Chương 14 - Khi Mộng Tỉnh Rồi Vẫn Chưa Tan

Phượng Doanh năm 8 tuổi chính thức can dự vào triều chính, môi sáng người ta đều thấy một tiểu nhân nhi mặc huyền bào đứng thật sớm ở trong long điện. Dần dần cũng thành thói quen, mà thói quen này thật khó bỏ, nếu không thấy Phượng Doanh đứng đó, mọi người ngày hôm đó nhất định làm gì cũng lóng nga lóng ngóng.

Sáng thiết triều hôm nay Phượng Tường hỏi nàng có biết việc lương thảo bị ăn chặn, Phượng Doanh cũng không dấu diếm trả lời, Phượng Tường cùng bá quan nghe xong thì hết sức hài lòng, nhị điện hạ 14 tuổi cứ thế trở thành một người không thể thiếu mỗi khi lâm triều, moi việc vào tay ngài ấy đều không một chút sai sót, lời long châu năm xưa từ từ ứng nghiệm, dưới cái nhìn hâm mộ của bá quan Phượng Doanh cụp mắt, quyết không lấy đó làm kiêu căng.

Còn nhớ Hứa Nhậm năm xưa vì tự trách mà ra biên cương tới tận 8 năm, nay cũng chưa thấy hắn quay về, chỉ biết hắn đã lên chức phó tướng đã là kẻ có quyền ở một phương.

Phượng Doanh nhìn một đống tấu chương trên bàn có chút đau đầu, Phượng Tường ỷ nàng đã đủ lông đủ cánh nên càng lúc tấu chương đưa tới càng nhiều, nàng ngày càng bận rộn, Phượng Tường có một hôm say rượu liền nói với nàng " Doanh nhi, hay là con lên ngôi sớm đi", ngay sau đó, Phượng Doanh liên tiếp lấy cớ giao du học hỏi liền rời khỏi hoàng cung nửa tháng. Bây giờ quay về rồi, Phượng Tường ngựa quen đường cũ tiếp tục đưa qua một đống phiền phức.

Phượng Doanh đang đọc tấu chương thì thấy ngay một dòng làm nàng khựng lại

" Nhị điện hạ đã sắp đến tuổi trưởng thành, khẩn xin hoàng thượng chọn một công tử tốt, lập làm phò mã"

Hàn khí nặng nề bắn ra bốn phía, Lí Nhu vừa bưng trà vào thì thấy lạnh cả người, Phượng Doanh thấy nàng vào thì lấy ngay tấu chương đó đưa lên, môi hồng rét lạnh phun ra một chữ " Đốt!"

....

Nhắc tới việc xuất giá thì phải kể đến Yến Nhã và Hoàng Hạo Thành, hai người họ yêu nhau được 8 năm cũng thật là đủ chín mùi, Phượng Tường cùng Hi Khanh cũng đồng ý chuyện này, ngày diễn ra hôn lễ cũng đã được đặt ra nhưng trước đó, một đạo thánh chỉ làm rung chuyển trời đất " Sắc phong Yến Nhã Công chúa làm Yến Vương, hai quận Nhậm Thời cùng Lâm Tiệp thưởng cho Yến vương làm đất phong", lần đầu tiên công chúa được phong vương, lại còn thưởng hai quận lớn nhất nhì làm đất phong, đúng là sét đánh ngang tai. Chỉ duy có người hoàng tộc là không cảm thấy có gì bất ngờ.

Yến Nhã trở thanh Yến Vương, vậy Hoàng Hạo Thành chính là Yến vương phi, tuy nói có hơi ngược ngạo nhưng qua một hồi dân chúng kêu in ỏi lại riếc thành quen.

Hôn lễ được tổ chức thật long trọng, dân chúng nhà nhà treo câu đối đỏ như tết cuối năm, hoàng cung giăng đèn cầu phúc.

Lần này cũng có mời chư hầu các nước tới, Phượng Doanh nhìn thấy cái tên Hữu Phi Kha có chút nuốt không trôi.

Nàng an an bình bình đứng ở một góc, mắt phượng thủy chung hướng về cửa lớn hoàng cung. Tư Đồ Ngọc từ xa đã chú ý đến nàng, thiếu niên năm đó ngày một phong hoa, ngũ quan như hoạ ở trong tranh vẽ, mỗi nơi hắn đến đều như được phủ thêm một màu nắng ấm.

" Nhị điện hạ, đã lâu không gặp" Tư Đồ Ngọc nhìn tiểu cô nương khuynh quốc khuynh thành trước mặt, lại hồi tưởng một màn hoà tấu 8 năm trước, lòng vui sướng rúng động

" Đã lâu không gặp" Phượng Doanh đang vui nên ý cười cũng sơ sảy lộ ra trong ánh mắt, môi đỏ như son khẽ cong một đường cong tuyệt đẹp, Tư Đồ Ngọc nhìn thấy vậy thì ngây ngốc một hồi, hình như mỗi lần gặp nàng là mỗi lần ngây ngốc.

Phượng Doanh cũng đánh giá người trước mắt, 8 năm người ta chỉ thấy hắn càng ngày càng trong trẻo, chỉ duy có nàng lại nhìn thấy phía sâu trong ngươi có một khoảng tịch mịch, một khoảng khiến người khác nhìn vào lại thấy thương xót, Phượng Doanh cụp mắt che đi khoáy động trong lòng.

" Tưởng sẽ nhanh gặp lại, ai ngờ lại là 8 năm"

" Phải, đủ để thay đổi một người". Lời nói dửng dưng của nàng làm Tư Đồ Ngọc chấn động, hắn đang định mở miệng tiếp lời thì Phượng Doanh lại nói một câu khiến hắn cả đời không thể quên.

" Nếu đường đã cụt, có thể tìm ta"

Nàng nói xong liền quay đầu đi mắt, Tư Đồ Ngọc vẫn đứng đó một mình, một hồi lâu môi mỏng lại nở ra một nụ cười tận tâm can

" Nhất định sẽ tìm nàng".

Phượng Doanh đi nửa đường thì bỗng quay đầu lại, Tư Đồ Ngọc thấy vậy thì cười với nàng, Phượng Doanh cũng không đáp lại mà quay đi luôn, Lưu Luy trong tay áo lên tiếng rít re.

" Ta cũng đã quay lại, ngươi còn than điều gì?!" Nàng thầm trách Lưu Luy bên tay trái. Lại tự hỏi nguyên do rít re, chợt nhớ tới tiếng Oãi cầm say sưa hoà tấu, phút chốc nói không nên lời.

Phượng Doanh đi đến chỗ Nhậm lão thái sư nguyên lão ba triều, lúc này mọi người đang vây quanh y, thấy nàng tới thì ai nấy đều tách ra nhường cho nàng một đường.

" Đến đến, nhị điện hạ mau cho lão một chữ" Nhậm thái sư cười ha hả nhìn nàng, dấu chân chim hằn sâu trên đáy mắt, gương mặt phúc hậu vô cùng.

" Được!" Phương Doanh cũng nhanh đáp lời, nhìn lão gia gia tích cực nàng cũng có chút vui lây.

Thế là trong khi bọn cung nhân bận xếp ghế, treo đèn, ở một góc nào đó, Nhậm thái sư cùng nhị điện hạ đương triều thi nhau đối chữ.

... Buổi tối Cư Điện.

" Muốn chết sao?!" Phượng Doanh mở hờ mắt nhìn kẻ trước mặt, giọng nói mới thức dậy có chút khàn khàn.

Hữu Phi Kha yêu chiều nhìn cảnh tượng trước mắt.

" Tiểu Doanh Nhi.. không vui sao?"

Lần này Phượng Doanh trực tiếp bỏ qua hắn, mềm kéo cao che cả đầu, thân hình mềm mại cuộn lại nhanh chóng, mắt phượng khép chặt rõ không tiếp khách.

Hữu Phi Kha chính là nửa đêm lẽn vào Cư điện, không hiểu sao ám vệ của nàng lại trực tiếp bỏ qua hắn, mà ngay cả Phượng Doanh cũng vậy, hắn muốn làm gì thì làm, miễn đừng chạm tới vẫy rồng của nàng là được.

Hữu Phi Kha thấy nàng cuộn thành một đoàn thì có chút không ưng ý, thân hình cao to bạo gan tiến về phía giường của tiểu mĩ nhân.

" Doanh nhi... nằm như vậy sẽ đau lưng"

" Doanh nhi... nàng đã ăn gì chưa"

" Doanh nhi... coi chừng bị ngạt"

...

Hữu Phi Kha như bà vú già lãi nhãi không ngừng.

Phượng Doanh đang không màn thế sự thì bị hắn làm cho tỉnh ngủ, mềm mỏng được kéo xuống lộ ra khuôn mặt như hoạ có chút lạnh lẽo.

Giọng nàng nói ra âm lãnh đến cực độ.

" Ngươi muốn ngủ chung không?"

Hữu Phi Kha cứng họng, tim trong ngực nhanh chóng đập rộn ràng, gương mặt quanh năm ở biên cương hiện lên từng rặng đỏ. Hắn lấp bấp

" Ta...ta...ta...nàng....nàng...." mãi cũng không nói thành lời.

Phượng Doanh thấy vậy liền hài lòng.

" Vậy thì cút đi!"

Hữu Phi Kha nghe thấy liền vâng lệnh xoay người, hắn cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không biết sai ở chỗ nào. Mãi cho đến khi về tới dịch quán hắn mới nghĩ ra, thế là mãnh tướng của Miêu quốc một mình cười thầm trong đêm.

Phượng Doanh sau khi bị làm phiền thì ngủ một giấc cho đến sáng.

Sáng sớm, khi trời vừa hừng đông, mọi người nhanh chóng tập trung, mặt trời ló dạng, lễ thành thân bắt đầu.

Hoàng Hạo Thành khoác một bộ đồ tân lang tiêu soái bước vào cổng, cung nữ thái giám lập tức châm pháo nổ vang trời, tiếng người hò reo cũng lời chúc phúc râm rang như sấm.

Yến Nhã mặc một bộ hỉ phục do chính Hi Khanh đo may, dáng người mảnh khảnh, đường cong tuyệt đẹp, làn da tinh như sương, trai tài gái sắc đứng một chỗ chính là trời sinh một cặp.

Tư Đồ Ngọc và Hữu Phi Kha vô thức nhìn về phía Phượng Doanh, thầm nhủ một ngày nàng cũng mặc hỉ phục như vậy mà gả cho hắn.

Trước khi bái đường, Hoàng Hạo Thành đột nhiên đứng trước bà quan văn võ buông lời thề độc.

" Ta Hoàng Hạo Thành, hôm nay nguyện gả cho Yến Vương Phượng Yến Nhã, nguyện một đời một kiếp không thay đổi, nếu nói có sai thiên lôi đánh chết, nung chảo dầu, moi móc tim gan" Yến Nhã đang muốn ngăn hắn lại thì Phượng Doanh đưa tay cản nàng.

Nói xong, hắn liền ôm quyền trước mặt mọi người

" Mong các vị thay Yến Nhã làm chủ". Rồi hắn đi về phía Yến Nhã, lấy từ trong tay áo chiếc khăn thêu chữ "Yến" lau đi nước mắt trên mặt nàng .

Hoàng tộc Ân quốc thấy vậy thì mừng rỡ, mừng thay cho một đôi uyên ương vượt lên trên định kiến.

Phượng Doanh nhìn một màn này cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng, lại nhìn tân nương trước mắt, nàng đẹp như hoa, long lanh hơn cả sương trời.

Mưa hoa ôm ấp cả trời Ân quốc, cờ tổ phấp phớt mãi không biết mệt, kẹo hỉ đua nhau chạy nhảy khắp đường, quả là cường thịnh. Trăm năm trước đã vậy, ngàn năm sau nhất định có hơn chứ không kém.

Lễ thành, tiệc tan, thời cuộc cũng bắt đầu.

Có một lần dạo chơi ở Tây hồ, mẫu hậu hỏi nàng " nếu không sinh ra trong nhà đế vương, có phải nàng cũng sẽ muốn được như những nữ tử khác, cửa đóng màn che, may giá thêu thùa, thành gia lập thất?".

Lúc đó Phượng Doanh cũng không vội đáp lời, nắng chiều phủ lên gương mặt có chút non nớt, áo bào có chút rộng, gió nhẹ len lỏi vuốt ve Lưu Luy tận sâu bên trong.

" Mẫu thân...hài nhi đương nhiên mong mỏi một cuộc sống bình thường, nhưng cái con thật sự luyến tiếc là một nhà 4 người chúng ta..!" Từng chữ một không nhanh không chậm sưởi ấm trái tim Hi Khanh. Quả thật, cái Hoàng Khuynh điện hạ ao ước chính là cuộc sống câù nhỏ nước chảy một đời bình an, nhưng cái Phượng Doanh mong muốn là gì, đó cũng chính là lí do nàng liều cả mạng mà làm một " hoàng đế" : bảo vệ Ân quốc, bảo vệ cha mẹ và tỷ tỷ của nàng. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại là một kiếp lênh đênh không điểm dừng. Thư hỏi Ân quốc khi nào tàn? .... Khi mộng tỉnh rồi vẫn chưa tan!.

Bình Luận (0)
Comment