Kể rằng: Ân quốc xa xưa đã tồn đại, dùng trăm năm để thành hình. Cái gọi là lũng bại chưa bao giờ xuất hiện, mỗi đời vua khác nhau sẽ là một Ân quốc khác nhau.Ở Ân quốc, người ta lấy tín ngưỡng Long Châu làm đâù, thế nào là Long châu?, trong sách không ghi về nó, nhưng người ta đã nhìn thấy nó, tại sao không ghi về nó, đó là một bí mật.
Ân quốc đời vua thứ 58 - Ân Đế Phượng Tường, đế quốc phồn vinh, nhân dân no đủ. Dưới cái nhìn của thiên hạ, Ân quốc sáng rực như mặt trời ban trưa, cùng lúc đó Phượng Tường như một người bảo hộ bằng vàng.
Năm 20 tuổi, Phượng Tường lên ngôi vua, sắc phong Âu Dương Hi Khanh là hoàng hậu, dẹp bỏ tam cung. Sau đó một năm, Hi Khanh hạ sinh đại công chúa Phương Yến Nhã, người đẹp như hoa, tài mạo song toàn. Tiếp đến vài năm, hạ sinh nhị công chúa Phượng Doanh, tính tình kì quái, dũng trí có thừa, chỉ tiếc tâm nàng không như Yến Nhã - lạnh như băng, lãnh như kiếm sắt.
Truyền kì ngay ngày Phượng Doanh ra đời, Long châu xuất hiện, vị vua tiếp theo được ấn định - Nhị công chúa, à không Nhị điện hạ Phượng Doanh. Cũng từ đó, cả đại lục liên tiếp rúng động với cái tên Phượng Doanh, nàng cũng bắt đầu khẳng định vị trí của mình trên đại lục, một lần nữa móng vuốt của Ân quốc được Phượng Doanh nàng mài dũa, 18 vị thủ hộ từng bước từng bước bị nàng thu phục, bọn tà đạo lần lượt không còn chỗ chôn một khi đả động tới đất nước nàng.Đó là một truyền kì, từ từ sẽ kể.
Cư điện
Một tiểu nhân nhi đang say sưa nghiên cứu một án văn kì dị, cái đầu nhỏ cứ chúi vào tấm da hổ trên bàn sách, hai tay be bé cứ sờ đi sờ lại những kí hiệu phức tạp, ánh mắt chăm chú đến đáng sợ, khung cảnh có chút quỷ dị, cả tiếng tim đập cũng làm cho người khác xốn xang.
" Nhị điện hạ, đã đến giờ cơm trưa, người nên dùng chút gì đi ạ" - Đại thị nữ bên cạnh Phượng Doanh nhỏ nhẹ bên cạnh nàng, thật là tội cho nàng, có lẽ đây là lần thứ 8 nàng lập lại câu này.
Tiểu nhân nhi nào đó cứ như vậy mấy tiếng đồng hồ và đương nhiên lời của Lý Nhu nàng cũng chưa nghe một chữ. Bỗng một lúc sau, Phượng Doanh ngẩng đầu lên, mắt nàng sáng lên, thân ảnh nhỏ chạy nhanh về phía cửa, ánh sáng bên ngoài ập vào như muốn mạ vàng cả đứa bé 4 tuổi, Phượng Doanh như kiếm được của hời, bờ môi hồng hồng như khẽ nhếch khiến các thị nữ hốt hoảng không thôi, điều gì đã khiến kẻ trăm năm không cười vui vẻ tới vậy.
Cũng không thể trách bọn họ suy nghĩ nhiều bởi lẽ Phượng Doanh từ nhỏ đã ít nói, cười càng không, cái gọi cười chân chính cũng là chỉ khi ở bên phụ hoàng, mẫu hậu hay Yến Nhã; không có gì có thể khiến nàng động lòng, cả ngày suy tư trầm mặc, quả nhiên không giống lẽ thường.
Phượng Doanh tuy chỉ mới 4 tuổi nhưng đã có mẫn cảm với linh lực từ lâu, án văn nàng đang nghiên cứu chính là cửa cung đầu tiên cho người tu luyện ở hoàng thất, thậm chí nó còn khó hơn rất nhiều vì nàng chính là vị vua kế nhiệm. Nay án văn đó bị nàng phá được, chân chính mà nói từ nay nàng có thể bắt đầu tu luyện, có thể không vui sao.
Sau khi vui vẻ xong, PD mới bắt đầu để ý tới bọn người đang há hốc mồm nhìn nàng
"Làm sao?" - Lời lẽ không nghe ra hỉ nộ.
Bọn cung nữ lúc này mới hoàn hồn, rất nhanh lấy lại dáng vẻ và lập lại câu nói ấy lần thứ 9, có lẽ vậy.Lúc này PD mới chợt nhớ ra lúc này đã là ban trưa, thời gian trôi nhanh thật, nàng mau ăn cơm còn phải tu luyện. Đúng vậy là tu luyện, một đứa trẻ 4 tuổi tu luyện, cũng không biết là nên luyện gì.