Thiên Của Thiên

Chương 3 - Quỳnh Liên Hội

Thái Đức hồ bên cạnh Cư điện nước xanh trong vắt, cá nhảy tung tăng; không biết từ khi nào cái hồ đẹp như vậy lại trở thành một nơi tu luyện khắc nghiệt.

Ở giữa hồ, một bóng nhỏ đen ngang nhiên đóng đô một mảng lớn, âm dương thịnh khí của hồ lần lượt bị kẻ nào đó " nuốt vào trong bụng"( hấp thụ).Phượng Doanh ngồi đó, tu luyện nguyên cả ngày.

Bàn tay bé nhỏ nâng lên rồi hạ xuống, cái miệng chúm chím đóng ra mở lại những khẩu quyết rườm rà, áo bào thêu phượng phất phơ trong gió, những sợi tóc ngắn mặc sức tung bay.

"Phá!" - Mắt tím đột ngột mở ra xua tan cả trời yên tĩnh

"Bùm", sóng nước cao hơn chục mét xuất hiện vang dội, động tĩnh thật lớn làm người hoảng hốt trong vui mừng. Ngạo Kiếm Song Linh tầng thứ nhất phá!

Cứ như vậy, nàng ngang nhiên trở thành người có linh lực, phải nói ở độ tuổi này mà phá được tầng một, thì chỉ có hai người, một là cha nàng - Phượng Tường, còn lại là nàng PD, hai đại thiên tài. PD vui mừng không thôi, chỉ tiếc sự vui mừng của nàng luôn bị khuôn mặt như băng che khuất, tuy vậy, sự vui mừng trong phút chốc cũng khiến người khác phải ngước nhìn. Nhưng tài hoa thường bị người ta đố kị, đạo lí này PD hiểu rất rõ, vì vậy nàng quyết định giữ bí mật, cũng may cho nàng là không có ai nhìn thấy, có một cái ao rộng trong nhà cũng tốt lắm.

PD nhanh chóng sửa sang lại quần áo, qua loa ăn vài miếng điểm tâm rồi lại tiếp tục tu luyện. Nàng tu luyện từ bổn phận tới si mê rồi điên cuồng, không có chuyện quan trọng không ra ngoài, người không biết cứ tưởng nhị điện hạ có thú vui mới, người biết thì vui mừng mà im lặng, thành ra người không biết thì thật không biết, người biết thì giả vở không biết.

Kể từ ngày PD điên cuồng tu luyện thì việc Yến Nhã muốn gặp nàng còn khó hơn lên trời, mỗi lần nàng tìm đến thì Lí Nhu lại bảo PD đang ở Thái Đức hồ, nàng biết là PD đang tu luyện nhưng có quá đáng không, PD còn nhỏ như vậy, lúc nàng ở độ tuổi đó còn đang ăn kẹo đường đi, sau đó nàng quyết định đi mách Hi Khanh để tìm cho PD một cái công đạo. Ai biết khi đang đi tới cung hoàng hậu thì đụng phải tân trạng nguyên năm nay - Hoàng Hạo Thành.

Hoàng Hạo Thành nổi tiếng không chỉ với tài đức hơn người mà còn về dung mạo trác tuyệt của hắn, hai người gặp nhau không một lời hẹn trước, vô tình đụng phải nhau, trái tim của chàng công tử phi phàm lần đầu loạn nhịp...một cặp xứng đôi.

Ngay lúc bị vị tỉ tỉ nào đó bỏ quên, PD cũng bắt đầu tiến dần về những bí ẩn trong Ngạo Kiếm Song Linh. Sáu năm cứ như vậy trôi qua, PD một mặt tăng cường thực lực, một mặt theo Phượng Tường học cách giải quyết chuyện quốc gia đại sự, có thể nói mệnh làm vua của nàng ngay từ nhỏ đã phải bắt đầu, nàng dám dám chấp nhận và đương đầu...

Mấy ngày nữa là "Quỳnh Liên Hội" bắt đầu, Quỳnh Liên Hội là một trong những lễ hội lớn nhất của châu lục, mang tiếng là lễ hội, nhưng thực chất nó là một "đấu hội". Quỳnh Liên hội là nơi các tinh anh trẻ của các quốc gia thể hiện sức mạnh, người mạnh nhất sẽ được trao thưởng một đoá quỳnh liên trăm năm cùng một quyển bí kiếp chế tạo binh khí. Phải biết quỳnh liên là một loài hoa tích trữ linh lực, hấp thụ được một đoá chục năm thì giảm được vài năm tu luyện, huống hồ đây là đoá trăm năm; còn về phần bí kiếp, nó chỉ phù hợp với những kẻ biết làm binh khí, đối với những kẻ tu luyện thì nó không khác gì một quyển sách rẻ tiền. Và đương nhiên, ai thắng ai thua luôn đi liền với bộ mặt của các quốc gia tham dự, vì thế những người được chọn nhất định phải là những mầm đại tài, đệ nhất, đệ nhị từ 10-20 tuổi.

Năm nay đại hội được tổ chức ở Ân quốc, bởi vì năm nay Ân quốc không tham gia tranh đấu, còn về lí do, chắc hẳn Phượng Tường có điều nghi ngại.

PD được lệnh Phượng Tường xuất quan để giúp hắn chuẩn bị cho đại hội, đặc biệt là tiếp đãi các tinh anh xấp xỉ tuổi của các nước, còn về Yến Nhã, nàng được lệnh thiết kế khán đài và sân khấu,.. chung quy hoàng cung bận rộn vô cùng, ai cũng hào hứng phấn khởi, chỉ duy có Phượng Tường cùng PD cảm thấy bất an.

" Thế nào là duyên

Thế nào là phận

Ai có thể cưỡng cầu

Thế nào là thương

Thế nào là hận

Chẳng thể tự giải bày".

Quả nhiên là hội lớn, từ sớm xa xứ thần các nước đã tề tựu gần đầy đủ. Hạ quốc, Phong quốc, Miêu quốc, ... cùng các nước lớn nhỏ khác đã được người của Ân quốc dẫn đến dịch quán dành cho xứ thần, các tinh anh cũng đã dần lộ mặt. Phải nói, người thi đấu năm nay cũng thật có máu mặt, danh tiếng cực kì vang dội. Bậc nhất phải kể đến Tư Đồ Ngọc của Phong quốc,Hữu Phi Kha của Miêu quốc và Cửu Thần của Hạ quốc. Bọn họ là ba kẻ đứng đầu trong danh sách lần này, xét về ngoại hình, Tư Đồ Ngọc thanh cao trang nhã, ấm áp dịu dàng, Hữu Phi Kha anh khí ngất trời, chính nhân quân tử, Cửu Thần Hạ quốc đẹp như tranh vẽ, trầm tính lễ nghi. Xét về thực lực, thần đồng thuở nhỏ, tài ba rộng khắp, nhân dân hô hào, cầm kì thi hoạ. Hội tụ đủ tinh hoa nhật nguyệt, nhưng ai trong bọn họ cũng đều sinh ra ở chốn hoàng cung, cái gọi "tâm như gương, lòng nhật nguyệt soi sáng" phải chăng có thể vẻ vang như vẻ bề ngoài?!.

Ngày mai, đại hội bắt đầu.

Từ sáng sớm, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, cao sang mà trang nhã, quan lại cung nữ sớm đã xếp thành hàng chỉnh tề, đấu trường cũng sớm nghe ra được hơi máu.

Có kẻ nào đó hăng say luyện tập quên mất đại sự.

Lí Nhu thật muốn khóc, nàng thật muốn khóc

"Nhị điện hạ, đã trễ lắm rồi, nhị điện hạ." Lí Nhu hối thúc Phượng Doanh thay đồ rửa mặt, nhưng kẻ nào đó vẫn ngồi yên bất động trên giường, Lí Nhu sợ nàng tẩu hoả nhập ma nên cũng không dám gọi nhiều, nhưng nàng cũng sắp khóc tới nơi rồi, nhị điện hạ bao năm rồi mà vẫn không đổi tính, một khi tu luyện là dù trời có sập xuống nàng cũng chẳng quan tâm đâu, nhưng Lí Nhu chính là lo lắng cho cái đầu của mình, hầu hạ điện hạ thật khó a.

Sứ thần đã tề tựu đầy đủ, hoàng thượng, hoàng hậu, công chúa cũng đã xuất hiện, chỉ có nhị điện hạ là chưa thấy tâm hơi, Yến Nhã sai người tới tìm PD nhưng điều bị nước mắt của Lí Nhu làm hiểu ra chuyện gì đó rồi tự mình quay về với vẻ mặt bất lực. Đại hội cứ vậy bị trễ vài phút nhưng cũng đã bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment