Thiên Của Thiên

Chương 4 - Quỳnh Liên Hội 2

Dưới cái nhìn của hàng nghìn con mắt, gia đình ba người có dòng máu cao quý nhất bước lên trung tâm, hai bên quan viên cùng các xứ thần đồng loạt làm lễ nghênh giá.

"Tất cả bình thân, ban ngồi". Ấn đế Phượng Tường uy nghiêm ra lệnh.

Ngay khi tất cả đều an vị, các ánh mắt đánh giá lại bắt đầu rục rịt tìm tòi.

Ngồi bên phải Đế hậu là đại công chúa Phượng Yến Nhã, hôm nay, Yến Nhã mặc một bộ váy màu hồng nhạt có thêu một con phượng màu trắng tám đuôi, trên đầu đội mão phượng giành cho công chúa dòng chính tộc, mái tóc đen dài được nàng buộc lỏng ở phía sau, trang điểm đơn giản, nhưng không mất đi sự cao quý mà còn tăng thêm sức quyến rũ lạ thường.

Tiếp đến là một cái ghế trống, không khác lạ, đó chính là ghế giành cho Phượng Doanh.

Sau đó, chính là ghế giành cho các vị vương gia, tuy nói họ chính là trưởng bối của hai vị công chúa, nhưng chung quy các nàng vẫn hơn họ nửa bậc.

Cuối cùng và phía sau là hàng ghế giành cho các vị quan và gia quyến.

Hàng ghế bên trái là hàng để tiếp đón các sứ thần. Đầu tiên chính là một ghế ba chỗ ngồi giành cho Tư Đồ Ngọc,Hữu Phi Kha và Cửu Thần, sau đó là các xứ thần và tinh anh còn lại.

Mọi người luân phiên đánh giá nhau, nhưng làm người ta chú ý nhất vẫn là 4 kẻ nổi danh nhất của châu lục : ba kẻ kể trên và một kẻ đến giờ vẫn chưa thấy mặt - Nhị điện ha Phượng Doanh.

Lại nói đến Tư Đồ Ngọc của Hạ quốc, hắn là người đứng thứ hai trong danh sách thập đại mỹ nam châu lục, là một người nổi danh ấm áp diệu dàng, hiền từ hoà ái, còn bàn về võ công, 13 tuổi đạt tới cấp 8, cũng là một kẻ kỳ tài trong giới võ nghệ, là con của hoàng hậu Phong quốc, lại nhận được sự sủng ái của Phong đế, tuy nhiên, Tư Đồ Ngọc từ nhỏ lại chán ghét việc đấu đá chốn cung đình, nhiêù lần từ chối việc triều chính, vùi mình vào ca ngâm thi từ, nghe nói việc đi tranh tài lần này là do Phong đế ra huyết lệnh ép buộc hắn.. nhưng đều sinh ra trong nhà đế vương, mấy ai không động lòng với ghế rồng, có lẽ hắn thật chán ghế đế vị, nhưng cũng có lẽ do mặt nạ của hắn quá hoàn hảo đi.

Còn về phần Hữu Phi Kha, nói đến người này thì lại nhớ đến chiến công vang dội của hắn ở biên giới. Ở châu lục, Hứu Phi Kha đứng thứ 8 trong danh sách thập mỹ nam, tính tình khảng khái dũng cảm nhưng cũng rất quyết đoán cùng mưu mẹo, đừng nhìn vẻ hào sản của hắn mà xem thường, ngươi sẽ gặp diêm vương lúc nào chẳng hay. Hắn là tam hoàng tử của Miêu quốc, có thể nói trong tương lai, một là hắn sẽ trở thành công thần hộ quốc vững chắc, hai là chính hắn sẽ bước lên vị trí quốc chủ. Tóm lại, tiền đồ sáng lạn trong tương lai là nhất định.

Người thứ ba cũng là người đáng chú ý nhất - Thái tử Hạ quốc Cửu Thần, là người đứng đồng hạn với Tư Đồ Ngọc trong danh sách thập mĩ nam, bàn về võ công, quả thật là kỳ tài trong kì tài, 14 tuổi cấp 10, tính tình trầm tĩnh yên ắng, nhưng tâm tư thì không thể xem nhẹ, đầu óc mưu mô quyết đoán, thần thái không thể xem thường, yên lặng nhưng không thể không khiến người khác phớt lờ sự có mặt của hắn. Ngồi ở ghế thái tử lâu nhu vậy cũng không phải không có nguyên do.

Còn về phần Phượng Doanh cũng là một cái tên không hề kém cạnh, chỉ là, bàn về dung mạo, thật khó để được nhìn thấy, bàn về võ công, càng chuyện không thể biết được, chỉ biết thiên hạ đồn hắn tài sắc đầy đủ. Lí giải cho việc " ai cũng chưa từng thấy" là vì Phượng Doanh quanh năm luyện công, hiếm khi ra ngoài nên người khác khó mà biết tướng mạo của nàng, về võ công là do có thiên châu hộ thể tiện phần ẩn luôn cấp bậc của nàng... Nhiêu đây thôi thì cũng không khơi dậy lắm trí tò mò, cái mà thật sự khoáy động nhân tâm chính là lí do một nữ nhi như Phượng Doanh làm thế nào để được thiên châu trong truyền thuyết chọn. Đây quả thật là một câu hỏi lớn.

"Các vị, Quỳnh Liên hội là một trong những lễ hội lớn nhất của đại lục ta, năm nay, Ân quốc có được vinh hạnh tổ chức nó quả thật không phải điều dễ dàng, lẽ đó, Ân quốc ta nhất định sẽ làm cho hôi Quỳnh Liên diễn ra thật công tâm và an toàn nhất, nào! chúng ta cùng cạn li để chúc cho đại hội thật thành công" Ân đế tươi cười.

" Hoàng thượng anh minh, chúc cho đại hội diễn ra thành công".

Chào chào lạy lạy một hồi, rốt cuộc lễ mở đầu cũng kết thúc với sự vắng mặt của Phượng Doanh.

Chỉ là, có kẻ thật muốn bay đầu.

" Ân quốc bệ hạ, để chúc mừng cho sự thịnh vượng của quí quốc cùng sự hoà hảo của hai nước Hí Ân, Hí quốc chúng tôi có món lễ vật muốn dâng tặng xin quốc vương nhận lấy". Tiếng nói lộ rõ âm mưu cắt ngang mọi sự trò chuyện của A Cát Tà Hí quốc.

Bộp bộp bộp, chưa đợi sự đồng ý của Phượng Tường, một chiếc rương bằng gỗ đã được khiêng vào trong điện.

Chiếc rương được làm bằng gỗ quí, xung quanh khảm toàn là trân châu mã não độc đáo vô cùng, nhưng độc cách mấy vẫn không bằng hoa văn được khắc nổi trên thân rương, cùng lúc đó, nắp rương mở ra, hương phấn đột ngột xông vào cánh mũi khiến người đứng gần phát ngạt, một nữ nhân mặc áo chỗ thiếu chỗ hở như một kẻ nhân tình bước ra, những đường cong nhấp nhô được nàng ta thi nhau phô bày, ánh mắt dụ tình liên tục bắn về phía người ngồi trên chủ toạ, thật là một màn "trao thân" đặc sắc.

" Đây! đây không phải phượng hoàng chín đuôi sao?!"

" Hí tộc này to gan thật" Chúng quan cùng các xứ thần nghị luận xôn xao, có người thấy phẫn nộ, có kẻ lại mừng thầm.

Phượng Tường thay đổi sắc mặt nhưng vẫn cố trấn tĩnh, ông lén nhìn về thiên hạ lớn bên cạnh, thấy Hi Khanh vẫn lạnh nhạt như thường, ông âm thầm thở nhẹ. Nhưng chính là, lãnh khí từ người hoàng tộc bắn ra bốn phía, Yến Nhã cùng các vị vương gia sắp chịu hết nổi rồi, chỉ cần một lệnh hạ xuống, đầu của mĩ nhân nọ nhất định không còn nguyên!

Phượng Tường nhăn mày:

" Hí tộc đây là có ý gì?"

Ai cũng biết phượng hoàng chín đuôi chính là hiện thân cho ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, nay Hí tộc lấy nó khắc trên rương chứa một nữ tử rồi lại đem tặng cho ông, há chẳng phải là công khai khiêu chiến với hoàng hậu đương triều, khiêu chiến với nữ nhân mà ông yêu thương nhất, hay nói cách khác, Hí tộc nho nhỏ đang muốn khiêu khích Ân quốc phồn vinh cường đại!

" Bẩm bệ hạ, đây chính là Nhã Lan Cát, đoá hoa tươi đẹp nhất của Hí tộc chúng tôi, nay lấy nàng làm lễ vật dâng lên bệ hạ, mong hai nước thân càng thêm thân, mong sau này nàng có thể giải toả ưu sầu cho bệ hạ, giải toả ưu sầu cho Ân quốc". A Cát Tà đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "ưu sầu", thế nào là "ưu sầu"? chính là việc Hi Khanh không sinh được con trai.

Phượng Tường thật giận tới điên người, tay rồng vỗ mạnh vào ghế, đang định tiễn tên xấc xược nọ về chầu trời, đột nhiên

" Nếu đã là đoá hoa đẹp nhất của Hí tộc thì có phải nên cất vào hầm băng để có thể mãi mãi tươi đẹp hay không?" Một giọng non nót vang lên như cung xuất tên phá vỡ cục diện trầm thấp.

Dưới cái nhìn cứng ngắc của mọi người, Phượng Doanh bước dần về phía trung tâm.

" Doanh nhi tham kiến phụ hoàng mẫu hậu"

" Tiểu khả ái mau đứng lên" . Hoàng tộc nhìn thấy nàng như thấy được một vị cứu tinh nói ra được những điều bọn họ muốn nói.

Đôi mắt trong trẻo nhưng sâu không thấy đáy liếc nhìn về phía A Cát Tà khiến hắn ớn lạnh

" Ta nói đúng không, Hí tộc xứ thần? Hửm!"

" Chuyện này...chuyện này..." A Cát Tà cứng lưỡi, hắn không ngờ mình lại bị một con nhóc miệng còn hôi sữa lật ngược bàn cờ.

Phượng Doanh cười nhếch mép.

" Im lặng tức là đồng ý, phụ hoàng, ý người thế nào?" Phượng Doanh đột nhiên quay lại hỏi Phượng Tường, Phượng Tường như được ân xá, tuy là vui như mở cờ trong bụng nhưng mà vẫn cố tỏ ra nghiêm túc

" Ân quốc đương nhiên sẽ không phụ lòng tốt của Hí tộc, con cứ liệu mà làm".

Ngay khi Phượng Tường dứt lời

"Người đâu, mang lễ vật của Hí tộc vào cất ở Băng Tầm động, nhớ cất cho kĩ nào, nếu có chút hư hỏng thì các ngươi cứ lấy đầu mình thế vào". Phương Doanh nói một cách trơn tru suôn sẻ như việc này nàng vẫn làm thường ngày.

Tê....! Ai nấy đều cảm thấy rùng mình, một phần vì thủ đoạn quá mức nhẫn tâm, một phần vì Phượng Doanh còn nhỏ mà đã sát phạt quyết đoán, quả là rồng trong loài người.

" Còn về phần chiếc rương này, quả thật rất độc đáo, chắc hẳn quí tộc đã bỏ ra rất nhiều công sức để chế tạo nó, nào vị đại nhân này chắc không phiền giải thích cho chúng ta một chút ý nghĩa của nó, hay là bắt đầu từ nó đi, nó có nghĩa là gì vậy?"

Bàn tay trắng treo chỉ về hoa văn cuộn sóng hình phượng hoàng, khuôn miệng có chút cười cười nhưng chứa đầy mùi vị của chết chóc, ánh mắt nàng luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt A Cát Tà, tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại khiến cho một con cáo gìa rùng mình.

" Hoa văn này... hoa văn này.."

A Cát Tà xoay chuyển trong đầu hàng vạn lần vẫn không thể nào nói ra một ý nghĩa khác của phượng hoàng chín đuôi, ngay lúc này.

" Chắc hẳn đây là một loài chim quý của Hí tộc có đúng không, nó có tên là...là...là gì nhỉ??!!"

Phượng Doanh tàn nhẫn lúc nãy biến mất, thay vào đó là đứa trẻ tò mò chưa hiểu chuyện, A Cát Tà lấy làm vui mừng, thầm nghĩ nàng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có mấy phần uy hiếp?!.

Phượng Doanh nở một nụ cười tự cho là tươi tắn nhất nhìn về phía A Cát Tà, nụ cười trẻ thơ hồn nhiên đến lạ

" Là chim gì vậy xứ thần Hí quốc?"

A Cát Tà đương muốn mở miệng nói là loài Mẫn Hồ cổ trong sách của Hí tộc thì Phượng Doanh lại chen ngang. Gương mặt tươi cười biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh như băng ban đầu.

" Nhưng ngươi biết không, bổn điện hạ mặc kệ nó gọi là gì ở Hí tộc nho nhỏ, nhưng một khi ngươi đã bước chân vào Ân quốc, thì con chim này gọi là phượng hoàng chín đuôi, đi cùng nó một là vị ngồi bên cạnh phụ hoàng ta, hai là kẻ muốn sống ở âm tì!" Lời lẽ sắt bén khiến từng người chấn động.

A Cát Đà sửng sốt một chút nhưng cũng nhanh lấy lại phong độ

" Nhị điện hạ hiểu lầm, hiểu lầm, Hí tộc chúng tôi nào dám lấy cửu phượng ra làm trò đùa, thật chỉ là hiểu nhầm, không nên vì chuyện này làm tổn hại tình cảm của hai nước". Quả là con cáo già, lại lôi quan hệ hai nước ra làm vật chắn, nghĩ cũng lạ, nếu hắn sợ làm tổn hại quan hệ hai nước đến như vậy thì sao phải không khai khiêu khích nữ nhân cao quý nhất của Ân quốc?.

Bình Luận (0)
Comment