Thiên Của Thiên

Chương 20 - Vẽ Hộ Một Đoá Phù Dung (2).

Hạ Hành tìm quanh cũng không thấy nàng đâu không khỏi lo lắng sốt ruột, chợt đi qua một ngỏ nhỏ có thật nhiều cây cỏ làm hắn dừng lại, mùi trà ngọt ngào thơm mát theo gió đung đưa len vào mũi. Hạ Hành nhanh chóng theo mùi hương mà đi, hạ nhân dẫn đường vội vàng cản hắn nhưng lại không được.

Phượng Doanh nheo măt nhìn quả đào bằng nắm tay treo lủng lẳng trước mặt, cả người mang theo men say dựa mình trên một nhanh cây thật to, nàng lẩm bẩm

" Tô Ngọc ơi Tô Ngọc.."

Mảnh ngội Lanh Ẩn không biết tại sao lại trượt ra khỏi tay áo, đang lúc nó rơi xuống đất, Phượng Doanh nhanh chóng đưa tay bắt lại..cũng không biết là do men say hay thứ gì đó mê hoặc, một cao thủ như nàng cũng bị trượt theo xuống, Phượng Doanh ngây ngây thầm nghĩ chắc mình tiêu rồi, nhưng chính là hương tử đàn từ đâu bỗng chen vào mũi, mùi hương nam tính làm kẻ say rượu tham lam hít một ngụm. Hạ Hành ôm trọn Phượng Doanh từ trên cây ngã xuống, thân thể mềm nhũn chạm vào lòng ngực khiến hắn có chút lạ lẫm nhưng không bài xích, mùi rượu nồng nặc có chút hơi ngây ngất, nữ nhân che mặt có hơi ủng hồng , đôi mắt mê man khiến cho hắn như bị hút vào, ý cười doanh doanh nhưng có vẻ không đạt đáy mắt làm người ta không ngừng tìm hiểu, Phượng Doanh như một vị tinh tú trên trời, huyền bí và ảo diệu.

Tên hạ nhân nhìn thấy cảnh này thì thầm kêu không ổn.

Thật nhanh chóng, Phượng Doanh trong cơn say lập tức hoàn hồn, nàng ngước mắt nhìn gương mặt như điêu không có chút bối rối của Hạ Hành, lúc này hắn cũng đang nhìn nàng, hai mắt chạm nhau, một bên không nhìn ra hỉ nộ, một bên có chút loé lên nhưng nhanh chóng bị che mất.

" Hạ công tử có thể buông ra được rồi" Giọng nàng trong veo mang theo một hơi men nhàn nhạt.

" Nàng đã biết rồi sao?" Hạ Hành không nhanh không chậm hỏi nàng nhưng rõ ràng có hơi gấp gáp.

Phượng Doanh nhìn hắn có hơi nhướng mày

" Ta không thể biết sao?!"

" ....Không phải" Hạ Hành đang ôm nàng có hơi lúng túng.

Khoé môi nàng chợt cong lên, thoắt cái thoát ra khỏi vòng tay hắn, Hạ Hành hai tay giơ trong không trung có chút cứng ngắt, chân mày như đang xụ xuống, nam nhân kiệm lời có hơi mất mát.

Phượng Doanh mắt có chút ý cười cợt nhã nhưng thực chất nàng đang suy xét một cách kĩ càng chuyện của Tô Ngọc. Nhìn vẻ bề ngoài của Hạ Hành cực kì bắt mắt, lại thêm võ công cũng không phải hạng thường, khí chất thì thanh cao lôi cuống...nếu Tô Ngọc nhìn thấy hắn thì có còn muốn giải trừ hôn ước nữa hay không?!

Hạ Hành thấy nàng đang đánh giá hắn thì cơ thể có hơi căng cứng, ánh mắt ngô nghê lâu lâu lại nhìn lén nàng một lần.

Phượng Doanh sau một vài lần suy nghĩ thì vẫn không có được đáp án, cùng lắm thì nàng hỏi lại Tô Ngọc!. Suy nghĩ đã thông, nàng chợt quên mất nam nhân trước mặt mà rời khỏi hậu viện.

Hạ Hành thấy nàng quay đi thì vô tri vô giác đi theo nàng, Phượng Doanh biết vậy cũng phiền ngăn cản, tên hạ nhân đứng trơ một góc nhìn cảnh tượng không sao liên tưởng được, sau đó hắn lật đật chạy đi bẩm bảo với Tô Ngạo.

Lại nhắc tên não úng Tô Ngạo, mấy ngày trước còn muốn nàng gả qua Hạ phủ, hôm nay lại ngăn cản nàng gặp Hạ Hành, đôi khi thật không biết hắn đang nghĩ gì, cũng có thể là hắn không biết sự phi phàm của Hạ Hành trước đó nên mới muốn đẩy nàng cho hắn, nhưng cho tới khi hắn gặp Hạ Hành vừa nãy thì lại thay đổi ý định.

Nàng thôi không nghĩ nữa mà quyết định xử lí Tô Ngạo trước rồi mới tới Hạ Hành. Chỉ là

" Hạ công tử định đi theo ta đến khi nào?" Phượng Doanh đang đi thì quay lại

Hạ Hành thấy vậy thì nhanh đi tới song song với nàng.

" Không phải là chuyện thường tình hay sao" Hạ Hành nói một cách thật hiển nhiên.

Phượng Doanh có chút không hiểu

" Thuờng tình?"

" Ta là Hạ Hành, nàng là Tô Ngọc"

Nàng trố mắt nhìn hắn.

" Thì?"

Hạ Hành kiên nhẫn nói thêm một câu, vành tai có hơi ửng đỏ.

" Hôn ước!"

Lời này vừa ra hắn liền bước nhanh hơn nàng mấy bước.

Phượng Doanh có chút ngớ ra, nàng chợt nhớ ra hắn hiện là "hôn phu" của nàng.

Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn trước mặt, nàng liên tưởng tới cảnh Yến Nhã thường giận dỗi Hoàng Hạo Thành, trong lòng có chút rối ren nhưng chính là không thể nghĩ ra lí do, nàng liền xoay người về hướng ngược lại rồi lẫn vào đám đông.

Hạ Hành vì xấu hổ nên cứ đi thẳng mà không quay đầu, thành ra lúc nhận ra thì đã không thấy Phượng Doanh đâu nữa.

Mưa lớn rửa sạch cả đất Lãng Yên khiến người ta hối ha hối hả. Nàng một mình ra ngoài liền không mang theo dù.

Lách ta lách tách, Phượng Doanh đứng một góc ở dưới một mái đình. Cơn mưa nặng hạt khiến người ta có chút lạnh lẽo.

Nàng nhìn những hạt mưa bên ngoài một cách không cảm xúc, tay ngọc khẽ giơ nâng niu từng giọt một. Hơi mưa lành lạnh mang theo sự mát rượi làm người ta tỉnh táo không ít.

Sau một hồi điều tra, nàng liền nghi ngại về bí mật đằng sau ngọc bội Lanh Ẩn, nếu nó chỉ đơn giản là một báo vật gia truyền thì Tô Ngạo sao lại cất công đến thế? Còn nữa năm xưa hai vị tiểu thư Hà gia tráo đổi thân phận Hà gia gia chủ chẳng lẽ không biết, hắn lại không rõ mục đích của Tô Ngạo hay sao? Chuyện này ngày càng rối ren, mà thứ nguy hiểm nhất chính là miếng Lanh Ẩn này cùng tổ chức sát thủ đứng sau Tô Ngạo.

Cơn mưa kéo dài không dứt, tiếng chân ai chầm chậm lại gần.

Dưới cơn mưa, thân ảnh cao lớn như một người anh hùng, Hạ Hành một thân y phục đen không dính một chút nước, tay phải cầm dù đứng trước mặt nàng.

Phượng Doanh nhìn thấy hắn thì có hơi ngạc nhiên, gió thổi lã lướt có hơi dụ hoặc, thiếu niên trước mặt tuấn mĩ không bàn cãi....chỉ tiếc, tuyệt cảnh chỉ để thích hợp với người có tâm tuyệt, còn Phượng Doanh nàng lại là người có tuyệt tâm!.

" Ta đưa nàng về!" Hạ Hành tiến lại gần nàng.

" Đạ tạ, mưa sẽ tạnh nhanh thôi" Phượng Doanh ngã ý từ chối, nàng và hắn nên có khoảng cách thì tốt hơn.

Hạ Hành không đáp lại nàng, dù được hắn gấp lại để ở một góc, còn hắn thì đứng vào cạnh nàng. Dưới mái đình, hai kẻ cùng đứng...nhìn mưa không nói một câu.

Phượng Doanh nghĩ nghĩ rồi chợt mở lời.

" Chuyện hôn sự ta nghĩ chúng ta nên bàn bạc lại"

Hạ Hành nghe thế thì tim hơi nhói lên, hắn quay đầu lại nhìn nàng.

" Bàn bạc như thế nào?" Là nàng đồng ý hay không đồng ý.?

" Hủy đi!" Phượng Doanh buông ra hai chữ.

Mắt Hạ Hành bỗng dưng tối lại, tim như ai lấy dao rạch một mảng, bàn tay không biết bám víu vào đâu nên nắm chặt lại.

" Tại sao vậy?" Hắn cắn răng hỏi nàng.

Phượng Doanh lấy thái độ bình thản nhất đáp lời hắn.

" Ta chỉ là người đưa tin" Quả thật, nàng chỉ là người đưa tin. Nhưng vào trong tai Hạ Hành lại là một ý khác, có lẽ nàng không thích hắn, cũng có lẽ..

" Con của vợ lẻ làm nàng nghi ngại ư?" Hạ Hành giọng trầm trầm, miệng đắng chát, tâm hồn hơi run rẩy.

" Không phải! Là Tô Ngọc không muốn liên lụy huynh"

Bình Luận (0)
Comment