Hạ Hành không hiểu gì cả? Thế nào là Tô Ngọc liên lụy hắn? Gương mặt băng lãnh có hơi kích động, bàn tay to lớn nắm lấy hai vai nàng, giọng cực kì kiên quyết
" Ta không sợ!"
Phượng Doanh cũng không gạt tay hắn ra, đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ ngước lên nhìn hắn.
" Tô Ngọc xin lỗi huynh"
Hạ Hành nhìn thẳng vào mắt nàng như muốn tìm thấy thứ gì đó. Ngay từ đầu, hắn đã cảm thấy nàng không giống như Tô Ngọc trong lời đồn, nàng cao ngạo mà trong trẻo, hờ hững mà âm trầm....nào giống Tô gia đại tiểu thư hiền hoà nhu nhuợc?. Còn cách xưng hô của nàng, như nàng nói vậy...thật giống một người chuyển lời.
Phượng Doanh nhanh mắt thấy được mâu thuẫn trong lòng Hạ Hành, nhưng chính là nàng không hoàn toàn tin tưởng hắn nên chỉ có thể triệt để xoá bỏ nghi ngờ này.
Nàng gạt hai tay hắn đang để trên vai nàng, bàn tay cố ý đụng phải mạn che mặt, khăn che rớt xuống, lộ ra gương mặt chằn chịt những vết sẹo khiến người khác khiếp sợ.
Hạ Hành trố mắt nhìn nàng, những vết sẹo lồi lõm thật sự quái ác, Phượng Doanh nhìn thấy biểu hiện của hắn thì lòng có hơi chùn xuống, hắn đang ghê tởm sao?
Chính là đến nàng cũng không ngờ, ngay sau đó Hạ Hành liền kéo nàng vào lòng, hai tay hắn ôm thật chặt không cho nàng cựa quậy nửa bước.
Phượng Doanh ngạc nhiên tột độ, đây lại là chuyện quái quỷ gì?! Đương lúc nàng đang thắc mắc thì nghe tiếng của Hạ Hành từ đỉnh đầu vọng lại.
" Thật xin lỗi...vì lúc đó đã không ở cạnh nàng" Lời vừa thốt ra làm nàng rúng động, giọng Hạ Hành mang theo một tia u buồn từ sâu dưới vực thẩm.
Hắn đang xin lỗi? Tại sao phải xin lỗi? ...Phượng Doanh lơ ngơ...thật mù mờ.
Thấy nàng không nói chuyện, hắn càng ôm chặt nàng hơn, giọng hơi mềm lại mà vẫn kiên quyết.
" Sau này để ta bảo vệ nàng nhé!"
Nói xong, hắn liền vùi đầu vào tóc nàng, tham lam ngửi mùi trà sen thơm mát, hai tay nâng niu không buông thân thể mềm mại.
" Thật xin lỗi" Phượng Doanh lên tiếng đánh thức hắn từ trong mộng mị. Nàng đẩy nhẹ hắn ra.
" Thời điểm đã đúng, chỉ là lầm người!" Người hắn nói là Tô Ngọc Tô gia, quyết không phải Phượng Doanh nàng.
Chưa kịp để hắn trả lời, nàng liền quay đầu đi mất...cơn mưa nặng hạt không dứt, để lại một Hạ Hành đau lòng đến tột độ...
..
Phượng Doanh chạy một hồi liền đề khí bay lên, thâm tâm tự hỏi nàng phải xử lí chuyện này như thế nào, chuyện tình nam nữ quả thật quá khó hiểu, chợt nhớ đến ánh mắt tràn đầy tình ý của Hạ Hành lúc đó, sầu càng thêm sầu. Thôi thì để giải quyết xong vụ Tô Ngạo, nàng liền gọi Tô Ngọc quay trở lại vậy.
Nghĩ đã thông suốt, nàng liền quay về Tô phủ, chuyện này cũng nên kết thúc rồi.!
Nhìn tin tình báo trước mặt Phượng Doanh có chút đăm chiêu. Lanh Ẩn quả thật không phải là ngọc bội bình an thông thường, trong truyền thuyết có ghi lại, nghìn năm về trước một trong 18 vị tổ tiên đầu tiên khai tạo ra đại lục trước khi biến mất đã truyền bí tịch tu luyện vào một mảnh ngọc bội, ngọc bội này ban đầu được đại sư của Chiêu Anh tự cất giữ, nhưng khi ông tạ thế thì nó cũng biến mất, nghìn năm sau nó lại thành bảo vật toạ trấn của Hà Gia, cũng lúc đó người ta cũng quên đi mất trên đời lại có một bảo vật tối thượng như thế. Cũng không biết vì sao Tô Ngạo lại nghe ngóng được chuyện này nên mới đến Hà gia cầu hôn, Hà Bình Hà Hoa tráo đổi thân phận, Hà Hoa vào cửa Tô phủ, Tô Ngạo cũng vì tài sắc của nàng mà bắt đầu có tình cảm khác. Hai người ân ái nổi tiếng khắp Lãng Yên, sau đó Hà Hoa mang thai, nhưng ai lại ngờ lòng tham của Tô Ngạo chưa bao giờ dừng lại, hắn lừa Hà Hoa đưa ngọc bội cho hắn, Hà Bình lúc này cũng đã thành gia lập thất biết chuyện liền báo tin cho Hà Hoa, Hà Hoa ban đầu không tin nhưng sự vẫn đã bày ra trước mắt, một làn nữa Hà Hoa Hà Bình tráo đổi thân phận. Hà Bình trong phủ uyển chuyển khéo léo lấy lại được ngọc bội, tới thời gian đứa nhỏ ra đời, Tô Ngọc lại âm thâm được đưa vào phủ. Liên tiếp mấy năm, Hà Bình lấy cớ không khoẻ mà đêm tối không cho Tô Ngạo vào phòng khiến hắn sinh nghi, một hôm Hà Bình và chồng thật của mình hẹn gặp bị hắn bắt gặp, Tô Ngạo cho rằng hắn đã bị phản bội nên tức giận vô cùng, hắn giết Hà Bình ở ngay vườn đào mà lần đầu tiên hắn gặp Hà Hoa, Hà Hoa biết tin liền xé lòng xé dạ gặp mặt vạch trần Tô Ngạo, Tô Ngạo cứ tưởng đó là Hà Bình nên càng nổi máu hung ác, Hà Hoa chịu không được liền kể một hơi chuyện bí mật chỉ riêng hai người biết, sau đó nàng uống thuốc độc tự vẫn, Tô Ngạo hối hận nhưng đã muộn, hắn ôm Hà Hoa đang hấp hối run rẩy không ngừng, chỉ nghe nàng bảo "không được làm hại Tô Ngọc" và bốn câu thơ phù dung rồi chấm hết. Đến cuối cùng, hắn vẫn không biết Tô Ngọc là con của Hà Hoa hay Hà Bình, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng hắn liền nhớ tới Hà Bình nên cực kì chán ghét. Ngọc bội Lanh Ẩn rơi vào tay Tô Ngọc, tuy còn nhỏ nhưng nàng đã rất thông minh, luôn giả lơ ngơ qua mắt mọi người, cùng lúc đó, Liễu Hà vào phủ chèn ép đủ điều khiến cuộc sống càng thêm buồn tủi..
Cớ sự đã như vậy..thì làm sao mà tính đây?!
Đêm khuya thanh vắng, tiếng cầm du dương êm ái khiến cho ta dễ dàng nhập mộng. Tô Ngạo một thân tóc rối bù xù tiến gần lại nơi phát ra tiếng đàn.
Hắn ta đứng giữa rừng đào bình bình thản thản, đôi mắt quần thâm chất chứa nỗi buồn. Bỗng chốc hắn như già đi chục tuổi, hàng râu đen ngoằm càng thêm tơi tả.
Đột nhiên hắn ngửa cổ cười thật to, giọng cười khản đặc có chút ghê tợn, tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
" Giả mạo! Ngưoi không phải nàng, nàng đã chết mấy năm trước rồi" Hắn gào thét về phía tiếng đàn.
Tiếng đàn dừng lại, thay vào đó là tiếng cười khanh khách của Phượng Doanh.
" Chúng ta thành thân, ta thành Tô gia chủ mẫu, chúng ta thành thân, ngươi liền có Lanh Ẩn ngọc bội. Là đúng hay sai, là thật hay giả..?" Giọng nàng trào phúng mang theo tia mỉa mai, nàng mỉa mai Tô Ngạo cũng mỉa mai chính Hà Hoa.
" Không phải..haha...ngươi là ai, ngươi không phải Hà Hoa...xuất hiện cho ta...haha" Mắt Tô Ngạo trừng lớn, mơ hồ thấy tơ máu nổi lên như gân tay.
Phượng Doanh nhếch miệng, tay đẹp tiếp tục gãy đàn mặc cho Tô Ngạo gào thét.
Tô Ngạo thấy không ai trả lời, hắn bắt đầu trở nên điên loạn, hai tay quơ loạn xạ tứ tung, miệng không ngừng cười ha hả, hắn thấy Hà Hoa trước khi chết, hắn thấy Hà Bình tới giết hắn, hắn thấy chồng của Hà Bình,.....
Tiếng nhạc dừng lại, Phượng Doanh hài lòng nhìn Tô Ngạo còn nửa cái mạng.
Tội của hắn không nhẹ, nhưng cũng không quá nặng, nhớ tới lời phụ hoàng từng nói " Doanh nhi, lợi dụng tình cảm là chuyện không thể tha thứ được!" thì nàng lại nghĩ khác. Hắn lấy tình cảm làm mồi nhữ, xém chút phá hoại tình cảm tỷ muội Hạ gia, đối xử tệ bạc với Tô Ngọc, còn xém chút giết chết nàng, lại còn giết hại Hà Bình cùng phu quân của y. Nhiều tội gộp lại, quả thật là không thể khoan hồng!
Nàng híp mắt nhìn Tô Ngạo, người nổi lên chút sát khí.
" Ngươi biết tại sao năm xưa Hà Hoa đồng ý để Hà Bình giả mạo y vào Tô phủ không?".
Tô Ngạo quay phắt lại nhìn nàng, hắn cười như cương thi, thống khổ đến tột cùng.
Phượng Doanh nói tiếp
" Tại vì nàng thất vọng...một người nếu không có hi vọng thì sẽ không thất vọng. Còn ngươi, lại làm nàng thất vọng!".