Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 272

Trên chuyến tàu ra khơi êm đềm, biển êm dịu, gió hiu hiu. Bọn người DIệp Thần cùng Quách Tĩnh đều nhanh hơn dự kiến một chút tiến lên trên đất liền trung nguyên bên trên. Dương Quá liền ở lại quán trọ chờ đợi cho Quách Tĩnh tỉnh lại đưa hắn lên Toàn Chân giáo bên trên học võ bái sư a. Còn Diệp Thần tất nhiên là muốn bồi nhiều một chút Tiểu Hằng đi dạo phố nhỏ, ai nói nàng không biết võ công còn xinh đẹp như vậy bị lừa bán hắn đi đâu tìm.

“Diệp ca ca ngươi xem cái này thật đẹp a. Ta lấy hết, ông chủ tính tiền.” Phùng Hằng ham vui, nàng tại một chỗ quá lâu a. Hiện tại mới được đi chơi nhộn nhịp như vậy à. Nhìn cái gì đều muốn mua, tất nhiên người cầm đồ lẫn trả tiền đều là Diệp Thần đi a. Ai nói là con gái mua đồ trả tiền là nghĩa vụ của nam nhân a.

Diệp Thần chỉ ngậm ngùi lấy mình túi tiền đem trả lại tiếp tục vác lên người một đống đồ a. Nếu biết trước thế này liền không có bồi nàng dạo phố rồi.

Hai người đi ngang qua một cái kỹ viện có các cô nương, Phùng Hằng liền có chút dừng lại.

“Sao vậy a? Không muốn đi tiếp sao à?” Diệp Thần nhìn nàng không khỏi mở miệng hỏi. Cái này chẳng lẽ là muốn vào kỹ viện chắc, không phải chứ.

“Diệp ca ca ta thấy qua nơi này rất nhiều lần a, thật không biết trong có gì vui mà nam nhân đều muốn vào a. Chúng ta vào thử chút xem thế nào?” Phùng Hằng liền năn nỉ nói.

“Vào trong? Ta thì liền không có vấn đề nhưng ngươi định cứ mặc thế này vào sao.” Diệp Thần nhìn nàng không khỏi nghi hoặc nói.

“Không vậy vào chẳng lẽ cởi chuồng vào?” Phùng Hằng không hiểu nghi ngờ hỏi.

“Đi theo ta hôm nay ta đưa ngươi đi giải ngố.” Diệp Thần không khỏi cười hắc hắc nói. Lập tức kéo nàng vào trong một tiệm quần áo cho nàng sắm lên nam trang.

“Mặc thế này thật là kỳ quái a.” Phùng Hằng nhìn mình thân thể quần áo không khỏi nghi hoặc nói.

“Chỗ của nam nhân ngươi không ăn mặc như nam nhân mà xông vào người ta sẽ tưởng ngươi là kỹ nữ không cũng là đến đánh ghen đó.” Diệp Thần bất đắc dĩ nói. Ngươi trên thông thiên văn dưới tưởng địa lý vậy liền là một cái cô gái ngay cả kỹ viện bên trong còn không biết.

“Được rồi, ngươi thật là xấu xa. Lèm bèm như ông cụ non vậy.” Phùng Hằng không khỏi nhíu mày lại nói.

“Được rồi đi theo ta.” Diệp Thần kéo cái này nữ cải nam trang đi vào bên trong kỹ viện bên trong. Phùng Hằng liền như nhà quê lên miền núi nhìn xung quanh khắp nơi tò mò, khiến Diệp Thần không khỏi đỏ mặt giải thích. Một số chuyện ngươi không thể nói nhỏ một chút sao.

“Diệp ca ca cứu ta. Bọn họ liền muốn bâu ta a.” Phùng Hằng liền lập tức nhìn chúng nữ nhào vào mình đón đưa không khỏi sợ hãi nói.

“Ây dô, khách quan là mới tới ta kỹ viện lần đầu sao. Ta nói người huynh đài này là…” Tú bà liền lập tức ỏn ẻn đi ra phía trước dẫn khách nói.

“Tú bà cho ta một phòng yên tĩnh gọi cô nương nào xinh đẹp nhất ở đây ra đón tiếp, chú ý ta muốn người nào đó đặc biệt tài nghệ một chút, những loại bình thường không cần.” Diệp Thần cầm cây quạt vỗ nhẹ vào trên vai trái của cái này Phùng Hằng nhìn tú bà cười nói.

“A, ta đã biết. Nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho hai người. Mời khách quan lên tầng trên a.” Tú bà lập tức gật đầu hiểu ý cho người đưa Diệp Thần cùng Phùng Hằng vào một căn phòng rồi cùng cái nô tài sai họ đưa nên trên đó nữ nhân.

“Oa căn phòng này thật đẹp, các nữ nhân kia tại sao đối với đàn ông đều như hồ ly tinh một dạng, thảo nào nam nhân lại thích đến đây đến như vậy à.” Phùng Hằng nhìn xung quanh không khỏi mở miệng nói.

“Tất nhiên rồi, vì các đại gia ở đây chính là bọn họ kiếm ăn a.” Diệp Thần thừa nhận nói.

“Diệp ca ca, vừa rồi ngươi làm cái gì a.” Phùng Hằng không khỏi tò mò hỏi.

“Ý ngươi là sao?”Diệp Thần liền không khỏi cười hỏi.

“Thì đó đó, vỗ lên ta vai trái. Sau đó tú bà sắc mặt liền thay đổi một dạng. Các cô nương vây quanh ta đều tỏa đi ra a.” Phùng Hằng liền vỗ vỗ vai mình hỏi.

“Thì ra là nó, Tiểu Hằng ngươi không đến kỹ viện nhiều lên không biết. Tại đây này, khi người vỗ vai một nam nhân vào bên phải nghĩa là người mới. Ngươi đưa hắn tới đây là muốn cho hắn biết mùi vào đời đi à. Còn ta vỗ ngươi bên tay trái liền là ý nói ngươi là nữ nhân đến theo để quản ta. Nữ nhân khác cũng sẽ không bâu lấy ngươi. “Diệp Thần liền giải thích cho nàng nói.

“Vậy chúng ta vào phòng này để làm gì a. Nữ nhân cùng nam nhân đến có gì khác biệt sao.” Phùng Hằng không hiểu hỏi.

“Có, mang nam nhân đến là muốn chơi đùa. Mang nữ nhân đến đương nhiên là muốn học hỏi.” Diệp Thần nhìn nàng tà mị nói.

“Ngươi đồ biến thái, khi nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó.” Phùng Hằng mặt không khỏi đỏ lên nói.

“Ta đâu có nghĩ a. Chẳng qua ngươi đầu óc đen tối thôi. Chúng ta đến đây chính là nghe nữ nhân chia sẻ họ kinh nghiệm. Tại thanh lâu các kỹ nữ nhiều người cầm kỳ thi họa, thậm chí võ công cũng không ít người biết.” Diệp Thần không khỏi cười mở miệng nói.

“Đáng ghét lại trêu ta. Diệp ca ca ngươi có phải hay không thành thật trả lời ta, ngươi sao lại rõ chuyện trong này như vậy a. Có phải hay không ngươi đến đây rất thường xuyên không?” Phùng Hằng biết mình bị hố lập tức liền tức giận mở miệng hỏi lại đi à. Cái tên này nói chuyện lúc này cũng mập mờ như vậy a.

“Ân, cái này. Không nhiều không nhiều chỉ là thi thoảng.” Diệp Thần liền không khỏi chột dạ nói.

“Thật sao?” Phùng Hằng nghi ngờ hỏi.

“Tiểu Hằng ngươi là ghen sao à. Thật đáng yêu.” Diệp Thần không khỏi nhìn nàng cười nói trước kia Niệm Từ đối với hắn đi kỹ viện cũng rất giận đi a.

“Ai nói ta ghen. Ngươi mới ghen đó. Bổn tiểu thư làm sao phải ăn ngươi dấm chứ.” Phùng Hằng mặt không khỏi đỏ lên quát nói.

“Được, coi như ta không biết ngươi đang ghen là được.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Ngươi khi dễ ta, ta đánh chết ngươi.” Phùng Hằng liền đánh Diệp Thần vài cái liền khiến hắn không khỏi vui vẻ cười. Nàng là đối với hắn làm nũng sao à. Chưa vào kỹ viện bao lâu liền biết đối với hắn làm nũng rồi.

“Ây da, vị khách quan này. Hôm nay đây là ta người mới đến a. Nàng liền là trong giang hồ người lưu lạc đến đây. Các ngươi nếu muốn nghe kể chuyện liền tìm nàng tốt. Các ngươi yên tâm.” Tú Bà lập tức đưa vào một cô nương sau đó liền đi ra ngoài đi a.

“Với lại nàng liền chỉ bán nghệ không bán thân. Đại gia không nên động nàng a.”Tú Bà liền ghé sát đến DIệp Thần mở miệng nói.

“Xin chào hai vị đại gia, ta là Tiểu Nương. Hai người các ngươi muốn nghe cố sự giang hồ sao?” Cái này cô nương liền ngồi xuống rót trà mở miệng hỏi.

“Võ Tam Nương? Sao ngươi lại ở đây.” Diệp Thần lập tức ngạc nhiên chỉ cái này cô gái nói.

“Ngươi quen nàng sao à? ” Phùng Hằng nhìn Diệp Thần xong lại quay sang nhìn cô nương này liền không khỏi nghi ngờ mở miệng hỏi.

“Chắc ngài nhận nhầm người rồi. Ta sẽ để cho người khác lên thay ta, hôm nay ta không được khỏe xin lỗi.” Võ Tam Nương chột dạ đánh rơi chén trà lập tức nhắt lên, ánh mắt có chút lẩn tránh muốn rời đi nơi này đi à. Nàng thật không ngờ còn có người có thể nhận ra nàng đi a.

“Ngươi không cần muốn chạy, chẳng lẽ nào thù của Võ Tam Thông ngươi không muốn báo sao?” Diệp Thần liền bắn ra một tia Nhất DƯơng Chỉ ra phía trước tránh nàng rời đi nói.

“Là ngươi? Ngươi đã giết Võ Tam Thông.” Võ Tam Nương không khỏi cắn chặt răng nhìn cái nam tử mặc áo trắng này tức giận nói. Mặc dù đối với Võ Tâm Thông không có tình yêu nhưng họ vốn là sư huynh muội, tất nhiên là có tình cảm huynh muội a.

“Là ta, ngươi tính thế nào chứ. Tại sao ngươi lại ở đây?” Diệp Thần không thèm chối lập tức thừa nhận nói.

“Cẩu tặc để lại ngươi mạng.” Võ Tam Nương lập tức ác độc ra tay nhưng liền bị Diệp Thần chế trụ điểm huyệt ngồi trên ghế.

“Hiện tại ngươi nội công bị thuốc kiềm chế còn muốn giết ta. Ngu ngốc.” Diệp Thần liền không khỏi sờ cái này khuôn mặt tuyệt mỹ mỹ phụ cười vui vẻ nói.

“Diệp ca ca, nàng rốt cuộc là ai. Bộ ngươi giết nàng phu quân sao?” Phùng Hằng không khỏi ngốc nghếch hỏi.

“Đúng vậy, Tiểu Nương ngươi tại sao lại vào đây a. Ta thực rất muốn nghe đó.” Diệp Thần nhìn cái này nữ tử liền không khỏi hứng thú hỏi.

“Thả ta ra, ta muốn đánh với ngươi.” Võ Tam Nương lập tức tức giận nói. Có thể thấy nàng hốc mắt liền có chút nước. Có lẽ dạo này ăn không ít quả đắng đi a.

“Im miệng hiện tại ngươi không phải là người có thể hỏi. Ta giết Võ Tam Thông tương tự có thể giết ngươi. Ta không thích lưu lại hậu hoạn, chẳng qua hai đứa con ngươi ta gặp qua, ngươi có phải hay không muốn bọn chúng cũng chết.” Diệp Thần nhìn nàng uy hiếp nói.

“Đừng… ta không nói nữa.” Võ Tam Nương lập tức biến sắc nói.

“Vậy ngươi có thể hay không kể chuyện gì đã xảy ra a.” Phùng Hằng nhìn cái này đáng thương mỹ phụ cũng đoán ra cái gì đó liền ngồi xuống ghế mở miệng hỏi han.

Võ Tam Nương nhìn cái này đại ác ma người không khỏi cắn răng không muốn nói.

“Đừng có giấu diếm, việc ngươi sa vào kỹ viện ngươi muốn để các nhi tử ngươi biết. Với lại ngươi không muốn biết Võ Tam Thông là bị ta thế nào giết chết sao?” Diệp Thần cười tà ác nhìn nàng mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, ta chính là ngươi nói người Võ Tam Nương.” Võ Tam Nương liền gật đầu thừa nhận nói. Ánh mắt không khỏi chảy ra hai hàng nước mắt đi à.Trước người nam tử trước mặt nàng bỗng nhiên nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé a.
Bình Luận (0)
Comment