Võ Tam Nương nhờ có sự an ủi của Phùng Hằng liền từ kích động trạng thái bình tĩnh lại. Đối mặt với Diệp Thần nàng cảm thấy hắn thực sự như ác ma tồn tại đi a. Hắn khống chế tình cảm, cùng cảm xúc sợ hãi con người thật đáng sợ a. Giống như thiên hạ đều là hắn bàn cờ vậy à.
“Có thể kể lại rồi đi.” Diệp Thần ngồi uống chén trà không khỏi mở miệng hỏi.
“Sau khi rời đi nhóm người Quách đại hiệp, ta liền đi tìm đến Lý Mạc Sầu muốn từ nàng điều tra ra người giết Võ Tam Thông.” Võ Tam Nương liền kể lại nói.
“Sau đó ngươi liền đánh không lại nàng.” Diệp Thần liền nhìn Võ Tam Nương cười nói.
“Đúng vậy, nhưng tuy nhiên thật không hiểu sao, nàng ta đổi tính không có giết người. Nhưng ta liền bị nàng hạ độc thủ võ công đều bị kìm hãm không cách nào thi triển ra. Sau đó liền bị bán vào cái này kỹ viện làm kỹ nữ. Nếu không phải tú bà sợ ném chuột vỡ bình nàng liền đem ta ép tiếp khách.” Võ Tam Nương liền không khỏi đau lòng kể lại nói.
“Tại sao ngươi lại đi tìm Mạc Sầu, ngươi nghi ngờ nàng sao?” Diệp Thần không nghĩ ra nói.
“Không phải, mà là Tam Thông hắn thích Nguyên Quân cô nương nàng lại bị Lý Mạc Sầu truy sát, hắn chắc chắn sẽ không đứng nhìn. Vậy nên ta đến tìm Lý Mạc Sầu mong tìm được cái gì thông tin. Nhưng nàng có vẻ như biết ngươi đã giết Võ Tam Thông nên che giấu. Hai người quan hệ không có cạn a.” Võ Tam Nương liền không khỏi lườm nguýt cái này Diệp Thần nói.
“Quan hệ có cạn hay không có vẻ như không hề liên quan đến ngươi chứ.” Diệp Thần nhìn nàng liền cười mở miệng nói.
“Thật không quan hệ. Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi giết Tam Thông không. Hắn cùng ngươi không thù không oán. Mặc dù hắn muốn tìm Lý Mạc Sầu gây phiền phức cũng không đến nỗi phải chết.” Võ Tam Nương nghi ngờ hỏi.
“Ta giết một người căn bản liền không cần có lý do. “ Diệp Thần lập tức bắn ra một tia Nhất Dương Chỉ đến phía trươc giết chết một cái phú nhị đại đang đi lên lầu cười nói. Bỗng nhiên mọi thứ trong kỹ viện đều loạn hết lên. Từng đợt kêu gào chạy trốn vang lên khắp nơi.
“Ngươi vậy mà vô cớ giết người.” Võ Tam Nương nhìn cái này bình thản như không có việc gì xảy ra nam tử vẫn uống nước trà bình thản kinh ngạc nói. Tên này quả thực là cái ma đầu, giết người không chớp mắt a.
“Chỉ là giết một người mà thôi ngươi có cần kinh ngạc thế không?” Phùng Hằng ở bên cạnh liền không khỏi cười nói. Thế giới này quy tắc như vậy mà, mạnh được yêu thua a. Năm đó Hoa Sơn Luận Kiếm tranh giành Cửu Âm Chân Kinh có thiếu người chết qua sao.
“Ngươi một cái cô nương vậy mà liền đi theo ma đầu này, xem ra cũng không có phải dạng tốt đẹp gì người.” Võ Tam Nương lập tức nhìn cái này tiểu cô nương trợn lên mình ánh mắt nói.
“Tiểu Nương, ngươi không có thấy sao. Rất rõ ràng, nhìn bên dưới hỗn loạn xem. Yếu, đó chính là số phận của kẻ yếu. Con người chính là như vậy, hắn còn sống được bao nhiêu quan trọng sao, chỉ là sống ít đi mà thôi. Ngay cả tính mạng của mình cũng không thể quản được đó chính là thế giới này số phận.” Diệp Thần bình thản mở miệng nhìn xuống dưới người người sợ hãi nói.
Võ Tam Nương không khỏi im lặng. Hắn là nói đúng, giang hồ không cần kẻ yếu tồn tại,nếu như nàng mạnh nàng liền không phải bị bán đi làm kỹ nữ như vậy a.
“Ngươi có hay không muốn trở thành người của ta, ta đối với ngươi có hứng thú. Trở thành nữ nhân của ta thế nào hả?” Diệp Thần bất ngờ đưa ra cái này đề nghị nói.
“Đúng vậy a, ngươi chỉ cần trở thành Diệp ca ca nữ nhân như vậy ngươi có thể rời đi nơi này.” Phùng Hằng cũng gật đầu nói. Nàng là đối với Võ Tam Nương quá khứ cảm thấy đáng thương đi a.
“Mơ tưởng ta sẽ không làm ngươi nữ nhân.” Võ Tam Nương liền nhổ nước bọt nói. Nàng không thể chấp nhận tên ma đầu này làm nàng nam nhân a. Càng không phải nói hắn đối với nàng muốn cái gì khác nữa.
“Vậy sao, hiện tại ngươi ngủ với một nam nhân hay ngủ với vạn nam nhân, ngươi nghĩ cho kỹ. Ngươi đừng quên hiện tại ngươi đang ở kỹ viện, bỏ xuống cái tôi rẻ mạt đó đi. Nếu ngay từ đầu người không muốn làm kỹ nữ có thể tự sát rồi, ngươi không phải là vẫn khát vọng sống sót sao. Tú bà sớm muộn sẽ ném ngươi lên giường mà thôi.” Diệp Thần khinh bỉ nói. Nàng nghĩ nàng còn có thể lựa chọn sao, bán nghệ không bán thân, nói tuy hay nhưng đời nó đẩy biết thế nào.
“Ngươi sẽ cho ta chuộc thân? Ngươi không sợ ta giết ngươi lúc ngươi không đề phòng sao?” Võ Tam Nương cười lạnh nói. Hắn nói đúng nàng muốn sống, càng muốn thoát khỏi đây a.
“Không sợ, bởi vì ta tin tưởng ngươi sẽ không làm thế. “ Diệp Thần tự tin nói. Sau đó lấy ra một phong thư đưa cho Võ Tam Nương đọc.
Đọc xong bức thư Võ Tam Nương không khỏi liền cắn chặt răng bóp nát bức thư, ánh mắt thù hận nhìn Diệp Thần cũng dần dần biến mất. Nàng thực không có ngờ tên khốn nạn Võ Tam Thông lại có thể cùng với Lục Triển Nguyên đem chính mình nương tử làm giao dịch đi à. Nguyên Quân là nàng từ nhỏ con gái nuôi. Một cái cô nhi đáng thương a.
“Ngươi có muốn hay không gặp lại Nguyên Quân, có lẽ nàng cũng rất nhớ ngươi, cái này nghĩa mẫu đó.” Diệp Thần không ngừng mở miệng nói.
“Nàng không chết rồi sao?” Võ Tam Nương liền không khỏi ngạc nhiên có chút rung động.
“Ai nói nàng đã chết. Các ngươi cũng không có nhìn thấy nàng xác a.” Diệp Thần tự tin cười nói.
“Ta thực có thể gặp lại nàng. Ta muốn cho nàng xin lỗi.” Võ Tam Nương ngậm ngùi nói. Năm đó vì sư huynh đối với Hà Nguyên Quân có ý tưởng xấu mà nàng đem Nguyên Quân hứa gả cho Lục Triển Nguyên. Sau đó dùng mình cuộc đời đi cảm hóa Võ Tam Thông. Là nàng có lỗi với Tiểu Quân a.
“Có thể nhưng ngươi phải trở thành ta nữ nhân trước cái đã.” Diệp Thần liền mỉm cười kéo cái này Võ Tam Nương lên trên giường.
“Ngươi không sợ ngươi đem theo tiểu nương tử sẽ ghen sao?” Võ Tam Nương liền không khỏi đỏ mặt nói.
“Ai nói nàng sẽ ghen chứ?” Diệp Thần mỉm cười nói. Chưa đợi Võ Tam Nương ngạc nhiên thì Tiểu Hằng đã cởi sạch quần áo mò lên giường đi a.
“Thoáng vậy sao?”Võ Tam Nương có chút không tiếp thu nói. Bộ Phùng Hằng sẽ không ngại sao à.
“Không có sao. Trước ta cùng với Dung Nhi đều như vậy một chỗ hầu hạ hắn đã thành thói quen.” Phùng Hằng không có vấn đề trả lời nói.
“Dung Nhi? Hoàng Dung, chẳng lẽ nói là…” Võ Tam Nương liền nghĩ đến cái gì đó lập tức sợ hãi. Lần đó Quách Tĩnh cũng có gọi Hoàng Dung nữ hiệp là Dung Nhi a.
“Đúng vậy, chính là Hoàng Dung. Ta đem nàng cùng một chỗ ngủ.” Diệp Thần cười tà mị nói.
“Xem ra ngươi là diễm phúc không cạn.” Võ Tam Nương tự cởi ra mình quần áo ngoan ngoãn đi lại hầu hạ hắn nói. Nàng đã muốn thoát khỏi đây nghĩa là cả đời này liền sẽ phải hầu hạ hắn đi a.
“Bình thường mà thôi.” Diệp Thần đè ra Võ Tam Nương bắt đầu đối với nàng phi lễ a.
Âm thanh vang vọng khắp phòng, Võ Tam Nương bị Diệp Thần tiểu huynh đệ dọa đến sợ. Lớn như vậy khiến nàng đều khó tiếp thu, nhớ đến Võ Tam Thông nhỏ như vậy không khỏi có chút buồn nôn à. Chỉ trong vào nốt nhạc hắn đã khiến nàng hoàn toàn mất tự chủ a.
“Là ngươi, ngươi đến.” Trong mơ hồ Võ Tam Nương tự cử động mình hạ thể hôn lên Diệp Thần môi liền hiện ra cái gì đó hình bóng trong mơ hiện về a. Lần này nàng thấy rõ là hắn, là ngươi đàn ông này. Trong giấc mơ chính là cảm giác này, không sai chính là như vậy a.
“Tiểu Nương, ngươi lại đẩy ngược ta. Thế này không phù hợp a.” Diệp Thần thấy mình bị đẩy ngược không khỏi có chút hưởng thụ nói. Sau đó lập tức tấn công lại nàng, Võ Tam Nương cũng hết sức phối hợp.
“Cài này trò không vui a.” Võ Tam Nương bị Phùng Hằng đè ra giúp đỡ nàng chổng lên mông không khỏi ngượng ngùng. Cái này Phùng Hằng sao lại như thế mạnh dạn a.
“Yên tâm ta đã thử qua, chỉ đau một chút thôi.”Phùng Hằng đảm bảo nói.
“Không được a.” Võ Tam Nương liền lập tức bị bạo cúc đi à. Phùng Hằng lập tức ngôi lên Tam Nương bên trên mặt tự thỏa mãn mình a. Không thể thiếu phần nàng được à.
“Tiểu Nương ta yêu ngươi chết mất a.”Diệp Thần thì không hề khách khí tận hưởng cái này cực phẩm ngự tỷ đi a.
Cuối cùng, Tiểu Nương liền ngất đi trong ngây ngất a nhưng trên miệng không khỏi có chút hạnh phúc. Bởi nàng vừa phát hiện ra người nàng đợi bao năm tới. Thảo nào lúc đó Tiểu Quân lại chịu đi theo hắn à. Thì ra là vậy hắn là người đó.
“Đên lượt ta a.” Phùng Hằng thấy Diệp Thần xong việc cơ thể đều nóng lên kéo Diệp Thần tay đòi hỏi.
“Không có thiếu phần ngươi. Nhưng trước tiên ngươi cần ăn chút kẹo mút a.” Diệp Thần lập tức đè ra nàng đến đầy xấu xa nói.
Phùng Hằng chưa kịp nói gì liền bị nhét kẹo mút vào mồm khiến nàng đều suýt chết sặc đi à. Cái tên khốn nạn lần nào đối với nàng đều thô bạo như vậy a. Mùi hương lẫn mùi vị của Võ Tam Nương trộn lẫn với hắn mùi vị đều lan tỏa đi a.
Sau khi ăn đủ bằng miệng, Phùng Hằng chưa kịp tỉnh táo lập tức bị hắn mạnh mẽ lên bên trên đi a. Căn phòng tiếp tục tầm hoan tiếng vang ra ngây ngất. Mặc kệ cho bên ngoài quan binh đều đang ập tới, mọi người đang hỗn loạn vì vụ giết người này đi.
Buổi tối hôm đó, ba người mới dừng lại cuộc tầm hoan này. Hai nữ đều không có rời khỏi giường được đi a. Eo đều rất đau à. Võ Tam Nương thề rằng lần đầu tiên nàng cảm giác thỏa mãn được không. Phùng Hằng liền tốt rồi, giọng đều khàn cả ra. Có lẽ liền uống dung dịch hóa học nhiều quá mà ra a. Còn người khỏe chỉ có bảo quân Diệp Thần là tốt, thỏa mãn nằm ôm hai cái mỹ nữ.
Đến hôm sau, Diệp Thần liền giúp cho Võ Tam Nương chuộc thân đi a. Từ nay Võ Tam Nương người đã chết chỉ còn có hắn nữ nhân Tiểu Nương a.
“Diệp Thần ngươi không làm nữ nhân thực sự đáng tiếc à.” Võ Tam Nương không khỏi thở dài nói. Nàng cảm thấy cái này nam nhân khi thât đáng sợ a, có khi cũng thật trẻ con manh đát à. Trêu hắn thật sự rất vui a.
“Không cùng ngươi đùa. Hai các ngươi mau đến cái này quán trọ, ở đó sẽ có người lo cho các ngươi.” Diệp Thần liền yên tâm giao Phùng Hằng cho Võ Tam Nương đưa rời đi nói.
“Ta không muốn xa ngươi.”Phùng Hằng liền ôm lấy Diệp Thần như con bạch tuộc nói. Nàng đã quen mỗi tối cho Diệp Thần bạo hành nàng a. Không có hắn bên nàng không quen a.
“Tiểu Hằng ngươi nên nghe lời, ta rất nhanh sẽ đến tìm người hiện tại ta muốn đi một nơi a.” Diệp Thần liền an ủi Phùng Hằng nói. Hắn là muốn đến Cổ Mộ phái bên trong Toàn Chân giáo a. Nghe Tiểu Nương nói Mạc Sầu nàng là đang đi lên trên Cổ Mộ đi a. Hắn muốn lên đó.
“Ngươi hứa với ta nhất định muốn nhanh trở về.” Phùng Hằng liền ngoan ngoãn lại đi ra đằng sau Võ Tam Nương nói.
“Yên tâm ta sẽ đưa nàng đi cẩn thận. Sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.” Võ Tam Nương khôi phục lại võ công là Nhị lưu cao thủ liền tự tin nói. Dù sao thì từ đây đến quán đó cũng không có xa là bao, chỉ cần một ngày đường là đến được nơi a. Huống chi hôm qua cùng với Diệp Thần song tu, nàng liền nhận được không ít chỗ tốt à.
“Người ta nói rằng con gái sinh ra là để che chở, vậy nên đừng cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ như vậy. Cầm lấy nó khi nào gặp nguy hiểm thì bắn nó lên trời ta rất nhanh sẽ đến.” Diệp Thần hôn nhẹ nụ hôn từ biệt lên Tiểu Nương nói.
“Ta đã biết.” Võ Tam Nương không khỏi e thẹn, sau liền đưa Phùng Hằng rời đi à. Hai người là đi bộ a. Ai nói, tối qua đại chiến kịch liệt như vậy hiện tại cưỡi ngựa liền không thể đi a.
Diệp Thần nhìn hai người rời đi cũng bắt đầu quay người bắt đầu thẳng tiến đến Toàn Chân giáo bên trong Cổ Mộ phái đi à.