Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 388

Diệp Thần môi chạm môi, hôn lên đôi môi đỏ ngọt ngào của Mộc Uyển Thanh khiến nàng có chút hơi dừng lại. Từ trước đến giờ nàng rất ít khi để người khác chạm tới nàng cơ thể, bị người khác thân như vậy, khiến nàng có chút ngỡ ngàng, thậm chí có chút cười nhạo chính mình. Mộc Uyển Thanh ơi là Mộc Uyên Thanh, không nghĩ tới, nụ hôn đầu của ngươi dĩ nhiên cho một cái nữ nhân.

“Hả? Không được sao kỳ lạ vậy?” Diệp Thần liền lập tức cảm thấy có cái gì đó sai sai ở đây. Rõ ràng hôn xong nhất định muốn biến thành cái nam nhân mới phải chứ.

“Ngươi làm sao vậy chứ? Không cho phép lại như vậy, ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng, với lại nam nữ thụ thụ bất thân. Tuy xác định gả cho ngươi, nhưng muốn ở thành thân sau mới được thân ta.” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần có chút gấp gáp liền mở miệng hỏi. Rõ ràng là ngươi thân ta, giờ tự nhiên lại như vậy lúng túng. Rõ ràng nàng là ngươi lên lúng túng mới phải đạo.

“Không có gì, thử lại lần nữa. Chắc chắn là không đúng kiểu, lần này hôn kiểu pháp.” Diệp Thần kéo lấy Mộc Uyển Thanh vào lòng nói. Hắn còn chẳng để nàng lời nói trong đầu nữa là.

“Oái ngươi nói cái gì? Hôn kiểu pháp? Ta không hiểu? Ngươi làm cái gì vậy” Mộc Uyển Thanh liền nằm trong lòng của Diệp Thần ngây ngốc nói. Cái này nữ nhân bị sao vậy chứ? Không phải nàng đồng ý, khiến hắn vui quá hóa điên chứ.

“Một lát ngươi liền hiểu.” Diệp Thần cười thần bí tiếp tục hôn lên nàng đôi môi.

“Ưm… a… ưm…” Mộc Uyển Thanh cứ thế bị bạo đi hai cái nụ hôn, có chút thẫn thờ. Phát triển có phải quá nhanh rồi không. Đãng lẽ trước tiên mới lên bắt đầu nắm tay thôi chứ. Cứ như vậy, chẳng phải nàng sớm bị ăn sạch bách sao.

“Ngươi… nghe ta nói… không hả? Sau khi bái đường thành thân xong mới được thân ta.” Mộc Uyển Thanh vừa thoát khỏi Diệp Thần nụ hôn liền đẩy hắn ra chỉ tay nói.

“Sao lại không khôi phục được. Rốt cuộc là thế nào?” Diệp Thần có chút cứng đơ người ra. Cơ thể hắn vẫn là nữ nhân nha. Cái chuyện gì đang diễn ra vậy chứ.

“Ngươi làm sao vậy?” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần có chút không ổn nói.

“Ta… ta không sao.” Diệp Thần tỉnh lại lắc lắc đầu nói.

“Vừa rồi ngươi hôn như vậy rất điêu luyện? Có phải hay không ngươi hôn qua rất nhiều nữ nhân rồi hả? Nói mau.” Mộc Uyển Thanh liền tức giận nói. Cái này sắc nữ nhất định tai họa rất nhiều người đi.

“Làm gì có nha.” Diệp Thần lập tức chối bay chối biến, hắn hiện tại nói hôn qua bao nhiêu nữ nhân chính hắn còn không rõ ràng được không.

“Nói láo, tiểu Chung Linh che giấu ngươi, chắc chắn ngươi và nàng có cái gì mờ ám.” Mộc Uyển Thanh có chút ghen tuông nói.

“Cái này… thực ra cũng là có quan hệ.” Diệp Thần thẳng thắn thừa nhận nói. Dù sao hai người cũng rất thân, Mộc Uyển Thanh mới không có dám đối với Chung Linh thế nào.

“Có chút quan hệ? Vậy được, ta lần sau gặp lại nàng, liền một đao chém chết nàng. Tránh cho ngươi như vậy nghĩ đến cái khác nữ nhân.” Mộc Uyển Thanh ngữ khí có chút lạnh nói.

“Ngươi với nàng không phải tỷ muội tốt sao?” Diệp Thần có chút cười khổ nói.

“Ai làm tỷ muội với nha đầu rách việc đó chứ. Ngươi là đang lo lắng cho nàng? Chẳng lẽ không lo lắng ta bị nàng chém chết sao?” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần lo lắng cho cái khác nữ nhân liền ghen tuông nói.

“Chung Linh đánh lại ngươi sao?” Diệp Thần làm bộ tự nhiên nói.

“Mười cái nha đầu đố đều đánh không lại một mình ta. Võ công của nương cùng nàng phụ thân có không tầm thường nhưng nha đầu này luyện còn không bằng họ một thành, lấy cái gì cùng ta đánh.” Mộc Uyển Thanh không chút khách khí nói cái này từ nhỏ muội muội thân vô dụng.

“Vậy ta còn cần lo lắng ngươi bị nàng chém sao?” Diệp Thần có chút cười khổ nói. Chung Linh nhìn thấy ngươi liếc một cái, kêu còn không dám kêu, nói đến chém ngươi. Cho nàng mười cái gan, nàng cũng không dám.

“Vậy thì đã sao? Nếu ta đánh không lại nàng, ngươi có phải không cũng lo lắng cho ta?” Mộc Uyển Thanh nghiêm túc nhìn hắn nói.

“Tất nhiên lo lắng, ngươi là ta nữ nhân. Ta đương nhiên muốn ngươi an toàn.” Diệp Thần mở miệng thành thật nói.

“Vậy ngươi lần sau gặp lại, ta muốn thấy ngươi đích thân giết nàng.” Mộc Uyển Thanh vô lý yêu cầu.

“Ngươi làm sao có thể nói như vậy chứ. Mọi người yên bình chung sống không tốt sao?” Diệp Thần khuyên can nói.

“Không thể nào, có ta thì không có nàng, mà có nàng thì không có ta. Ta đã từng thề trước mặt sư phụ, nếu như nam nhân của ta hai lòng, ta nhất định giết chết người phụ nữ kia, hoặc giết chết ngươi sau đó tự sát.” Mộc Uyển Thanh ánh mắt sắc bén nói.

“Cái gì chó má lời thề. Sư phụ ngươi, để ta gặp được muốn đánh nàng cái mông nhỏ, mà hình như Tần Hồng Miên là một cái mỹ nhân thì phải.” Diệp Thần phỉ nhổ một cái nghĩ. Hắn dám nói ra, Mộc Uyển Thanh còn không chém hắn, trong Thiên Long có ghi Mộc Uyển Thanh đối với sư phụ rất là tôn kính.

“Ngươi có giết nàng hay không? Nếu không liền giết ta đi, ngươi đã cứu ta, mạng của ta trả lại cho ngươi.” Mộc Uyển Thanh tức giận nói.

“Đợi đã nào, trước đây ngươi không phải nói nếu nam nhân của ngươi có cái khác nữ nhân, thì sẽ giết nàng sao?” Diệp Thần liền có chút cười cười nói.

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Mộc Uyển Thanh liền gật gật đầu nói.

“Nhưng ta là nữ nhân nha. Cái này lời thề nhất định không áp lên ta được không phải sao? Sư phụ ngươi dù có biết cũng sẽ không nghĩ ngươi phản bội lời thề.” Diệp Thần liền chơi chữ nói. Hắn mặt dày nha, đôi khi cái này nữ nhân thân phận đem ra dùng cũng rất tốt.

“Cái này...” Mộc Uyển Thanh có chút do dự. Nói chuyện với cái này cô gái, khiến nàng lầm nhẫn với nam nhân nha.

“Ngươi cũng không phải không nỡ chém Chung Linh mới để ta ra tay sao? Chẳng lẽ lại không thể chấp nhận nàng?” Diệp Thần khuyên bảo nói.

“Ta...” Mộc Uyển Thanh có chút do dự, nàng quả thực không lỡ chém cái đáng yêu muội muội này.

“Uyển Thanh, tin tưởng ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.” Diệp Thần liền ôm lấy nàng nói.

“Ngươi… được rồi. Nhưng chỉ Chung Linh thôi, lần sau không muốn ngoại lệ.” Mộc Uyển Thanh liền thỏa hiệp nói. Dù sao xuất giá chính là tòng phu. Tuy nàng không phải cái nữ nhân, nhưng cũng là hoa bách hợp. Nàng quyết định đi theo cái này nữ nhân cả đời này sẽ không đổi, muốn chấp nhận nàng tật xấu.

“Không có ngoại lệ sao?” Diệp Thần có chút đau bi nói. Hắn có rất nhiều ngoại lệ nha. Đủ ngoại lệ để viết thành sách luôn.

“Ngươi…. hoa tâm đại củ cải. Có ta và Chung Linh còn muốn có thêm?” Mộc Uyển Thanh tức đến nổ mắt chừng nàng nói.

“Ha ha… Uyển Thanh đừng nóng, ta chỉ là nói chẳng qua nha, chẳng qua mà thôi. Dù sao ngươi biết đó ta là người mang luật lệ nhân từ bác ái, ai ai cũng yêu ta. Ta đâu thể để họ thất vọng đâu.” Diệp Thần có chút xàm ngôn nói.

“Ngươi muốn chết, cứ việc tìm cái khác nữ nhân.” Mộc Uyển Thanh rút ra mình đao sờ sờ một chút nhìn Diệp Thần sắc bén nói.

“ n, làm sao có thể nha, có ngươi cùng Chung Linh liền đủ.” Diệp Thần liền cười cười nói. Đợi ta tìm được Tần Hồng Miên đem nàng ngủ, nàng nói cho ta nạp thiếp, ngươi còn dám phản đối sao. Hiện tại tránh được thì cứ tránh thôi.

“Vậy ngươi cùng với Chung Linh nha đầu đã đi đến cái nào giai đoạn rồi a?” Mộc Uyển Thanh dò hỏi nói. Nàng không muốn lùi một bước để biến thành người sau, càng không muốn dừng lại để trở thành người cũ. Nữ nhân tính ganh đua rất mạnh đặc biệt là trong tình trường, so với thương trường, chiến trường còn cảm thấ khốc liệt.

“Giai đoạn?” Diệp Thần có chút không hiểu ý cho lắm. Cái này không có ý tứ nha.

“Thì chính là đã tìm hiểu, nắm tay, ôm ấp, hay hôn, ra mắt gia đình, bái đường thành thân hoặc là cái đó… ây da chính là động phòng, rốt cuộc là đến cái nào giai đoạn rồi.” Mộc Uyển Thanh gấp gáp nói.

“Ừm, thực ra là chưa đến giai đoạn tìm hiểu...” Diệp Thần có chút bối dối nói.

“Vậy sao, như vậy thật tốt.” Mộc Uyển Thanh có chút vui vẻ nói, xem ra nàng vẫn là đi trước Chung Linh một bước không là nhiều bước.

“Thực ra… không phải là chưa đến tìm hiểu giai đoạn.” Diệp Thần nhìn nàng một chút lại có chút thành thật nói. Cái chuyện này sớm muộn cũng khó mà giấu chi bằng nói ra.

“Hả?” Mộc Uyển Thanh không hiểu lắm.

“Không phải chưa đến, mà là bỏ qua.” Diệp Thần có chút cười khổ nói.

“Bỏ… bỏ… ngươi vừa nói là bỏ qua sao? Vậy là đã nắm tay rồi? Khụ khụ, không sao, dù sao tìm hiểu cũng không quan trọng, thích nhau là được.” Mộc Uyển Thanh có chút sợ mình nghe không rõ nói.

”Thực ra là hơn nắm tay một chút.” Diệp Thần đưa ra hai ngón tay tạo ra gần chạm vào nhau biểu lộ nói.

“Đã ôm ấp rồi sao? Ngươi có hơi chút quá đáng đó, các ngươi mới quen nhau bao lâu cơ chứ?” Mộc Uyển Thanh có chút tức giận nói.

“Quen nhau? Hình như khoảng hai hay ba ngày gì đó.” Diệp Thần thành thật thú nhận.

“Hai… hai ba ngày đã đến cái đó giai đoạn?” Mộc Uyển Thanh có chút sợ hãi, cái này tốc độ, cứ như vậy, chẳng phải Chung Linh sớm sẽ đuổi kịp nàng sao.

“Thực ra thì thêm chút chút nữa.” Diệp Thần liền có chút lúng túng cười cười.

“Ngươi bộ vui lắm mà cười, thêm chút nữa cái gì. Là hôn sao, quen mới mấy ngày ngươi liền hôn nàng. Đợi ta gặp lại nhất định cho nha đầu này một bài học, không biết xấu hổ.” Mộc Uyển Thanh tức giận trùng trùng nói. Mấy câu nói liền đuổi kịp nàng tiến độ rồi.

“Uyển Nhi thực chất còn thiếu một chút.” Diệp Thần gãi gãi đầu.

“Đã ra mắt gia đình, ngươi hôn nàng, còn không ra mắt thì có chút quá đáng.” Mộc Uyển Thanh có chút ngoài ý muốn nói. Xem ra muốn sớm đem Diệp Lang đi gặp mình sư phụ.

“Không không, là chưa tới.” Diệp Thần lắc lắc đầu nói.

“Chưa tới? là chưa tới vẫn là bỏ qua?” Mộc Uyển Thanh lập tức hiểu ý trong lòng liền nộ hỏa nói. Hai người này vậy mà tư định chung thân, chẳng phải nói nếu như vậy nàng có vào cửa cũng chỉ có thể làm… thiếp sao.

“Là đốt cháy chút giai đoạn mà thôi. Chúng ta thực ra chưa bái đường. Nói chung là vẫn còn có chút thiếu.” Diệp Thần có chút bối dối nói.

“Vẫn… vẫn còn thiếu. Hai cái cẩu nam nữ à không cẩu nữ nữ các ngươi. Vậy mà dám ở sau lưng lão nương ăn vụng. Ba ngày liên nhảy đến động phòng gia đoạn. Các ngươi...” Mộc Uyển Thanh tức giận đùng đùng nói. Bỏ qua các giai đoạn không cần thiết, liền động phòng đều làm.

“ n, lúc đó ta chưa quen ngươi, chưa tính là ăn vụng.” Diệp Thần liền mở miệng phản đối nói.

“Còn dám nói, vài này liền đem nữ nhân người ta cho ngủ. Đốt cháy giai đoạn cũng từ từ thôi chứ.” Mộc Uyển Thanh tức giận.

“Trước sau gì các ngươi cũng là của ta. Chỉ là sớm một chút mà thôi. Chẳng lẽ còn muốn đi lấy tướng công khác.” Diệp Thần có chút không phục nói.

“Ta cả đời này trái tim chỉ có thể chứa được một người. Ngươi nghĩ ta là người như thế sao?” Mộc Uyển Thanh có chút oán trách.

“Ta biết ngươi sẽ không. Bởi vì ta biết rất rõ ngươi. Ngươi là người nữ nhân ta thích nhất ở thế giới này.” Diệp Thần liền thành thật. Kim Dung cũng đã viết nếu nàng chấp nhận ai, cả đời chỉ theo người đó. Đây chính là pháp tắc, không thể thay đổi. Nàng là nhân vật hắn thích hơn bất cứ nhân vật nào trong Kim Dung tiểu thuyết. Không đa tình, cũng không bạc tình.

Có vẻ như những người cô độc và tổn thương lâu ngày, đến khi được hạnh phúc họ cũng vẫn cảm thấy bất an… cũng dễ hiểu thôi vì hơn ai hết, họ là những người thực sự hiểu câu nói:”không có gì là mãi mãi trên thế gian này, cũng như những thứ ta tưởng là vĩnh hằng thực ra luôn luôn tồn tại một kết thúc.” Mộc Uyển Thanh đã chịu quá nhiều tổn thương rồi.

“Hừ… biết rõ là tốt rồi, bây giờ… ta đi theo ngươi. Không thể gọi cái gì cô nương được. Muốn gọi ngươi là cái gì?” Mộc Uyển Thanh hơi đỏ mặt ngại ngùng thở ra một hơi tức giận, có chút vừa lòng mở miệng hỏi. Đối với nữ nhân xưng hô nàng chịu thôi.

“Cái này… ngươi gọi ta là Tình Lang đi, ân tốt nhất là Diệp Lang đi nha.” Diệp Thần có chút không xấu hổ nói, trước có Chung Linh gọi Diệp ca ca, sau có Uyển Thanh gọi hắn Diệp Lang, Đoàn Dự ở suối vàng biết được nhưng thứ của hắn đều dành cho người khác, không biết có tức chết không nữa.

“Diệp Lang tốt.” Mộc Uyển Thanh trong mắt đầy nhu tình nói.

“Rất êm tai. Ta liền gọi ngươi Uyển Nhi, Tiểu Uyển Uyển thế nào?” Diệp Thần liền có chút vui vẻ nói.

“Tùy Diệp Lang. Ta thấy ngươi gọi ta thế nào đều dễ nghe.” Mộc Uyển Thanh không phản đối nói.

“Tốt Uyển Nhi, ta nghĩ hỏi ngươi một chút. Thực ra nó cũng không có quan trọng cho lắm đâu.” Diệp Thần gãi gãi mình cái đầu mở miệng ái ngại nói.

“Diệp Lang ngươi cứ hỏi, chỉ cần ta biết chắc chắn sẽ trả lời ngươi.” Mộc Uyển Thanh một bộ dáng chú ý, thật thà trả lời nói.

“Lúc nãy đó, chúng ta hôn nhau… đó là ngươi nụ hôn đầu sao?” Diệp Thần có chút lúng túng nói.

“Nụ hôn đầu? Cái này Diệp Lang ngươi hỏi cái gì kỳ vậy, chẳng lẽ nghi ngờ ta sao?” Mộc Uyển Thanh ngượng ngùng nói.

“Không có, ta chẳng qua cảm thấy có chút phấn khích thôi.” Diệp Thần dối lòng nói.

“Ta đi xem Hắc Mai Quế. Diệp Lang ngươi nghỉ ngơi một chút. Vết thương của ngươi cần tĩnh dưỡng, chúng ta nghỉ lại đây một đêm. Ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi.” Mộc Uyển Thanh quay sang con ngựa Hắc Mai Quế nói.

“ n, tốt.” Diệp Thần ngồi một bên nói. Thực chất hắn cũng không có đau, vết thương hoàn toàn hồi phục, chén thánh công dụng khiến hắn bất tử tại thế giới này. Bên ngoài tuy thấy quần áp nát ra máu chảy thấm vào nhưng hắn cũng không có vết thương. Tuy vậy giả vờ bị thương càng tốt nhất.

Đợi tối đến, kêu lên, a, ta ốm, a ta đau quá, sau đó chui vào nàng lòng hưởng thụ, ôi cha, thật là mỹ hảo cảnh tượng mà. E hèm đây là phúc lợi của người bệnh, chỉ có thằng ngu mới không lợi dụng.

“Hệ thống, nàng đều nói là nụ hôn đầu ngươi còn không cho ta khôi phục.” Diệp Thần đối với hệ thống nói, tối nay hắn muốn đánh dã chiến với Tiểu Uyển Uyển.

Keng, ký chủ ngươi đã nhầm rồi. Mộc Uyển Thanh không phải nụ hôn đầu.

“Nàng không lý nào lại lừa ta.” Diệp Thần có chút tức giận.

Keng, ký chủ ngươi xem đằng sau sẽ rõ thôi.

“Đằng sau…” Diệp Thần nhìn ra đằng sau, lập tức ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn cái này Hắc Mai Quế liếm láp nàng khuôn mặt như con thú cưng lâu ngày gặp chủ liền có chút tức giận.

Hắn cuối cùng cũng hiểu ra, Mộc Uyển Thanh là nụ hôn đầu, nhưng không được tính vì cái con ngựa chuẩn bị bị hắn làm thành Thắng Cố kia. Khi nó liếm lên nàng mặt chắc từng chạm qua nàng cái môi. Dù sao con ngựa này chính là Mộc Uyển Thanh nuôi và chăm sóc từ khi còn nhỏ nha.

Hắc Mai Quế chậm rãi gặm cỏ bỗng dưng cảm thấy lạnh thân ngựa, nhìn về phía Diệp Thần bốn chân đều run, nó cũng không biết nó đã làm sai cái gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment