Hắc Mai Quế đang yên lành gặm mình cỏ, bắt gặp Diệp Thần ánh mắt lập tức liền sợ hãi muốn tìm cái nơi trốn vào. Cái tên ác ôn này, chính là đánh nó người nha. Với lại mình trả thù hắn như vậy, hắn còn không đem mình cho hầm nhừ.
“Hắc Mai Quế, ngươi làm sao vậy chứ?” Mộc Uyển Thanh thấy Hắc Hai Quế bất thường liền đối với con ngựa xoa xoa, hôm nay thật nhiều điều kỳ lạ quá. Nào là Diệp Thần có thể cưỡi lên nó, phải biết không có nàng lệnh cái này ngựa đừng ai nghĩ tới gần. Con ngựa này nàng nuôi từ nhỏ, nàng rất rõ, ngoài nàng và sư phụ, lòng tự trọng của nó rất cao.
“Hí hí…” Hắc Mai Quế chui ra phía sau của Mộc Uyển Thanh đối với Diệp Thần hí lên.
“Diệp Lang, ngươi làm gì Hắc Mai Quế, tại sao khiến nó sợ ngươi như vậy.” Mộc Uyển Thanh nhìn về phía Diệp Thần lên tiếng hỏi. Sau lại đối với Hắc Mai Quế vỗ về.
“Ta chẳng làm gì nó cả. Có lẽ nó thấy ta đẹp trai lên động dục đi.” Diệp Thần không biết xấu hổ mở miệng nói.
“Hí hí...” Hắc Mai Quế như nghe hiểu tiếng hí lên phản đối. Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chường, ngựa thì cậy gần chủ. Nó không tin Diệp Thần dám đối với nó thế nào.
“Diệp Lang, đừng có đùa. Nó là ngựa thế nào đối với ngươi động dục? Với lại. ngươi là nữ nhân, xinh đẹp thì có, đẹp trai chẳng thấy đâu.” Mộc Uyển Thanh có chút buồn cười nói.
“Ngươi không biết, đẹp cũng là một cái tội sao?” Diệp Thần lười biếng tự luyến nói.
“Diệp Lang, ngươi có phải hay không đánh Hắc Mai Quế.” Mộc Uyển Thanh kiểm tra cơ thể con ngựa thấy được trên mông nó có vết trầy có chút tức giận nói.
“Ta không có đánh nó nha. Chỉ vỗ nhẹ, đúng chỉ vỗ nhẹ một cái.” Diệp Thần liền lập tức chối bay nói.
“Được rồi, Diệp Lang ta không hi vọng ngươi làm tổn thương nó. Hắc Mai Quế theo ta từ khi ta còn nhỏ. Như ta người bạn thân. Cũng có thể nói là thân nhân.” Mộc Uyển Thanh liền mở miệng nhắc nhở nói. Nàng còn chưa từng đánh Hắc Mai Quế một lần nữa là.
“Chỉ là một con ngựa mà thôi. Cần gì phải quan trọng hóa vấn đề thế chứ.” Diệp Thần có chút chán nản nghĩ. Xong cũng chỉ đành gật đầu thành thật đồng ý nói. Sau lại nhìn sang Hắc Mai Quế, sớm muộn lão tử đem ngươi ném vô nồi.
Keng, bản năng đầu bếp trỗi dậy. Hệ thống phát động nhiệm vụ, đem Hắc Mai Quế ném vào nồi nấu thành thắng cố. Dùng món ăn trinh phục lấy Mộc Uyển Thanh, thành công ban thưởng 100 độ thuần phục Mộc Uyển Thanh. Thất bại, ngươi cùng Mộc Uyển Thanh trở thành xa lạ người.
“Diệp Lang ngươi làm sao vậy?” Mộc Uyển Thanh lên tiếng mở miệng hỏi.
“Không… không có gì.” Diệp Thần lập tức tỉnh lại đối với Mộc Uyển Thanh lắc lắc đầu nói.
“Vậy ta đi kiếm trước nơi nghỉ ngơi. Ngươi muốn chú ý thương thế.” Mộc Uyển Thanh lo lắng ôn nhu nói, sau liền đem mình ngựa rời đi.
“Chó má hệ thống, ngươi phân phát cái gì nhiệm vụ. Cái gì mà bản năng đầu bếp. Kêu ta giết nàng cái con ngựa cưng, rồi nấu cho nàng ăn. Nàng còn không chém chết ta?” Diệp Thần lập tức chửi ầm lên nói. Trước khi thuần phục được nàng con ngựa hoang này, liền bị nàng chém chết rồi.
Keng, cái này cóc liên quan hệ thống. Dù sao chém vài cái ký chủ cũng không chết.
“Ngươi… được rồi, vậy ngươi nói ở cái nơi hoang sơ cùng dã này, lấy đâu ra nồi? Mà có lồi thì lấy đâu ra dao, mà có dao, thì lấy đâu ra nước sạch? Mà có nước sạch thì lấy đâu ra gia vị, mà có gia vị thì lấy đâu ra lửa?” Diệp Thần mở miệng nói lý.
Keng, hệ thống méo quan trọng quá trình, chỉ quan tâm kết quả. Hệ thống từ trước đến giờ đều ngang ngược, ngươi cắn hệ thống? Mà thứ ngươi cần hồi đoái một chút là được rồi. Hệ thống thật bất hạnh khi chọn trúng một ký chủ IQ hai chữ số như ngươi.
“Ta… IQ rõ ràng ba chữ số.” Diệp Thần chỉ có thể nuốt trôi cái này cục tức. Cái nhau với hệ thống, chính là sự tình ngu ngốc nhất. Vì chính là biết thua mà vẫn cứ lao đầu vào.
Diệp Thần cùng Mộc Uyển Thanh bắt đầu lên ngựa rời đi một đoạn khá xa, sau đó hạ tại bên sông bắt đầu nghỉ ngơi. Lúc này tại đằng sau, một đám người cũng mò tới nơi này.
“Hừ, xác người còn chưa lạnh, nhìn vết máu lưu lại, họ chắc chắn bị thương, đi không xa. Cho ta đuổi theo.” Hai cái bà bà lập tức mở miệng ra lệnh, đám người lập tức đuổi lên.
“Diệp lang, ngươi ngồi nghỉ ta đi kiếm chút thuốc cho ngươi.” Mộc Uyển Thanh nhìn áo đỏ thẫm máu của Diệp Thần lo lắng nói.
“Không cần, ngươi là vị thuốc tốt nhất rồi.” Diệp Thần cầm lấy Mộc Uyển Thanh cánh tay kéo nàng ngồi xuống nói. Vết thương của hắn đã sớm khỏi hẳn, một vết sẹo đều không có.
“Miệng lưỡi trơn tru, có quỷ mới tin ngươi. Để ta đi.” Mộc Uyển Thanh liền đỏ mặt tức giận đạo.
“ y, cho ta ngồi im, ngươi không phải cũng bị thương còn muốn đi đâu? Quan tâm một chút bản thân trước đi. Ta đã nói là không sao rồi.” Diệp Thần nâng lên cánh tay của nàng, Mộc Uyển Thanh mặt khẽ biến sắc, cắn răng nhịn đau không kêu lên.
“Ta không đau, vết thương này đã là gì so với ngươi.” Mộc Uyển Thanh lắc đầu nói.
“Ngu ngốc, nữ nhân ngươi. Trong á ngực không nhất định phải có ngực, nhưng trong họp sọ nhất định phải có não. Đều lớn như vậy, cả mình cũng không biết quan tâm. À không đúng, người ta nói ngực to thì không có não, ta quên mất, ngươi lớn vậy không có không lấy gì là lạ.” Diệp Thần trách mắng nói.
“Ngươi đang nói ta không có não sao?” Mộc Uyển Thanh có chút không phục nói.
“Ta không nói ngươi không có, chẳng qua là ngươi quên lắp thôi. ” Diệp Thần liền trêu trọc nói.
“Ngươi muốn chết?” Mộc Uyển Thanh liền tức giận trừng hắn, nhưng nhìn thực sự rất đáng yêu, một chút cũng không lộ ra uy hiếp nào cả.
“Yên lặng để ta xem một chút.” Diệp Thần liền mở miệng cười cợt nói. Sau đó cởi ra khăn vừa buộc cầm máu kéo áo lên muốn xem xét vết thương.
“A… nhẹ một chút đau.” Mộc Uyển Thanh có chút nhíu mày, yếu ớt nói. Mọi khi không có người dựa vào, vết thương đều do nàng xử lý lấy, một câu kêu than cũng không có. Nhưng không biết tại sao, hôm nay tự nhiên lại thấy sợ đau. Xem ra sư phụ nói đúng, nữ nhân khi yêu là nữ nhân ngu ngốc, không nghĩ tới, có ngày nàng sẽ là cái loại ngu ngốc nữ nhân. Mà nàng mọi khi vẫn khinh bỉ.
“Hừ, còn nói không sao? Cứ như vậy để không phải liền để lại sẹo? Ngươi nhìn trên tay còn rất nhiều vết thương để lại.” Diệp Thần quan tâm nói.
“Ta không có sao. Nhiều lần sớm quen rồi. Một lát, ta tự xử lý vết thương là được.” Mộc Uyển Thanh muốn kéo xuống mình ống tay áo có chút buồn buồn nói. Tay các cô nương đều rất mịn màng trắng trẻo, nhưng nàng thì đều đầy vết thương, thật sự rất xấu. Dù có là nữ hiệp thì cũng là nữ nhân, tất nhiên muốn tự ti.
”Để yên một chút. Để ta giúp ngươi xử lý vết thương, để ngươi tự mình xử lý ta không yên tâm, thật không hiểu những ngày qua ngươi thế nào sống được.” Diệp Thần có chút không nỡ nói.
“Ngươi … Diệp Lang… có phải cảm thấy tay của ta rất xấu không?” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần không quan tâm đến mình cánh tay vết thương, cho rằng nàng làm bộ không quan tâm liền mở miệng hỏi. Ai lại muốn nữ nhân của mình có tỳ vết kia chứ?
“Rất xấu.” Diệp Thần thật thà mở miệng nói.
“Vậy sao? Diệp Lang, không cần giúp ta một hồi, ta sẽ tự có thể thoa thuốc, vết thương cũng không nặng.” Mộc Uyển Thanh tự ti nói. Trong lòng có chút ai oán, quả nhiên dù có là nữ nhân nhưng không thể nào không bận tâm đến những vết sẹo này.
“Tự ti sao?” Diệp Thần nắm chắc tay nàng nhẹ nhàng giúp nàng bôi thuốc lấy ra từ hệ thống tinh phẩm nói.
“Ta...” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần giúp mình ôn nhu bôi thuốc, bị hắn hỏi như vậy có chút lúng túng không biết thế nào trả lời.
“Không muốn phải tự ti, ta thích ngươi, không bởi vì ngươi đẹp, càng không phải vì ngươi hoàn mỹ. Yêu một người là yêu cả những thứ xấu của họ. Ngươi có thể chấp nhận ta, vậy tại sao ta không thể chấp nhận ngươi. Không ai trên đời này là hoàn hảo, vậy nên yêu là quá trình nhìn thấy những điều tuyệt vời từ những người không hoản hảo.” Diệp Thần mở miệng từ tốn nói.
“A...:” Mộc Uyển Thanh có chút thất thần nghe Diệp Thần nói xong bỗng kêu đau lên một tiếng, có chút xót ở trên vết thương.
“Ta làm mạnh quá sao? Ta sẽ nhẹ nhàng hơn.” Diệp Thần điểm nhẹ lại nói.
“Không … không có, ta… ta không đau.” Mộc Uyển Thanh lắc lắc đầu nói.
“Ngu ngốc. Nếu đau thì cứ nói, cái gì mà cánh tay có xấu hay không? Ta thấy thế nào? Ngươi nếu không xấu như vậy, thì đã sớm gả ra ngoài, thế nào ế đến giờ chờ ta đến rước.” Diệp Thần trêu trọc nàng nói.
“Diệp Lang ta phát hiện, miệng ngươi rất thối. Hừ, lão nương ra ngoài, không biết bao nhiêu nam nhân muốn theo đuổi ta đâu. Nam nhân muốn lấy ta đều xếp dài hết từ Nam đến Bắc.” Mộc Uyển Thanh trong lòng có chút cười nói. Không hiểu sao, nàng không thấy giận.
“Thối cũng hôn được ngươi. Có người còn thích cái miệng thối này đâu.” Diệp Thần cười hắc hắc nói.
“Ai thích ngươi hôn ta?” Mộc Uyển Thanh mặt đỏ lên tức giận nói.
“Ta cũng không nói ngươi thích nha, đây là ngươi nói.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
:”Ngươi dám trêu trọc lão nương?” Mộc Uyển Thanh gõ vào đầu của hắn nói.
“Ngươi làm cái gì muốn gõ ta, ta nhưng là thương binh. Ngươi đánh ta, ta sẽ bị thương tâm, ta thương tâm, vết thương liền tái phát.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Hừ, tái phát chết luôn ngươi đi.” Mộc Uyển Thanh liền tức giận nói.
“Xong rồi. Ngươi ống tay xuống được rồi.” Diệp Thần xem xét một chút vết thương đã mọc da non liền cấp tốc khỏi hẳn vui vẻ nói. Thuốc từ hệ thống quả nhiên là tinh phẩm.
“Khỏi.... khỏi rồi? Thật thần kỳ?” Mộc Uyển Thanh lập tức ngạc nhiên nói.
“Hừ, còn không nghĩ xem ta là ai? Nhớ năm đó, mỹ nữ tình nguyện cho ta làm ấm giường, nam nhân tình nguyện thiến để làm ta bộ hạ, ôi cái thời huy hoàng...” Diệp Thần liền bắt đầu thổi phồng.
“Cắt, cắt, ngươi còn nói nữa, trời liền đổ cơn giông.” Mộc Uyển Thanh dừng lại Diệp Thần nói.
“Được không nói là được rồi.” Diệp Thần liền dừng lại bốc phét nói.
“Diệp Lang… ngươi có thể nói cho ta biết, lúc nãy ngươi nói tìm thấy những điều tốt đẹp từ ta, có thể… nói một chút không?” Mộc Uyển Thanh liền lên tiếng nói. Ai lại không muốn biết người mình yêu nghĩ gì về mình chứ.
“Hả? Ừm? Đầu tiên ta thấy, ngươi có vẻ đẹp tiềm ẩn.” Diệp Thần nhìn nàng một lúc trầm ngâm nói.
“Tiềm ẩn? Có sao?” Mộc Uyển Thanh sờ sờ mình khuôn mặt vui vẻ nói.
“Đúng vậy, tất nhiên là có, vẻ đẹp của ngươi ta càng tìm lại càng ẩn, thật sự là nghệ thuật trốn tìm. n, cái tốt nhất liền là nha đầu điên, động tý liền nổi khùng hổ mẹ.” Diệp Thần liền đánh giá ra vẻ nghiêm túc nói.
“Ngươi… được vậy thứ hai?” Mộc Uyển Thanh muốn tức giận. Xong nghĩ đến hắn nói nàng nổi giận liền có nén giận trong lòng kêu thục nữ, thục nữ, đối với hắn cười hiền hòa. Nhưng Diệp Thần liền cảm thấy nó giống như là nụ cười trước khi giết người vậy, lạnh đến thấu xương, cái cô nàng này,không phải lâu không cười, giờ dây thần kinh cười bị tê cứng chứ?
“Thứ hai? Có sao?” Diệp Thần theo bản năng tự nhiên nói.
“Ngươi… muốn.... nén giận nén giận... Diệp Lang ngươi nghĩ một chút nữa.” Mộc Uyển Thanh liền nén giận nói.
“Thứ hai, ân dáng người của ngươi rất tốt.” Diệp Thần đánh giá nói.
“Dáng người tốt? Đương nhiên, ta nhưng tập võ nha. Eo đều nhỏ lại.” Mộc Uyển Thanh liền tự tin nói.
“Bóng dáng ngươi như hai miền nam bắc. Núi miền bắc và khẽ suối miền nam. Đồi núi ta thấy rồi, nhưng núi có hồng không thì không biết, khe suối ta chắc chắn có nhưng nước suối ngọt thanh hay là con suối cạn thì cần phải đào mới hiểu được.” Diệp Thần có chút mập mờ cười cợt nói.
“Ta ít đọc sách. Diệp Lang ngươi nói ta nghe không hiểu.” Mộc Uyển Thanh liền mở miệng nói.
“Ngươi tốt nhất là không nên hiểu, hiểu rồi, mất công rút đao chém ta.” Diệp Thần thầm nói trong lòng một cái. Nhưng chỉ nói trong lòng, nói ra, nàng còn không chém hắn.
“E hèm, Uyển Thanh về sau tốt đọc nhiều sách một chút. Đợi khi nào ngươi đọc qua Kim Binh Mai, hoặc Cô Giáo Thảo liền có thể hiểu được, những từ ngữ cao thâm của ta.” Diệp Thần liền vỗ vỗ vai của nàng an ủi nói. Thiên Long thời này còn chưa có Kim Bình Mai nha. Cô giáo thảo thì khỏi nói.
“Khỏi đi, đừng nói với ta về sách, ta là nữ hiệp, đọc sách việc đừng nói với ta. Nhìn một chút liền buồn ngủ rồi.” Mộc Uyển Thanh liền khinh bỉ đọc sách nói. Nữ nhân thời đại này, như nàng biết đọc, biết viết đã hiếm có rồi.
“Không có chí tiến thủ.” Diệp Thần liền mở miệng vui vẻ nói. Ngươi mà muốn đọc ta còn lo lắng.
“Nếu như vậy, ta liền đọc là được rồi.” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần chê mình liền mở miệng nói.
“Ngươi là nữ nhân, đọc nhiều sách làm cái gì, sợ ta không nuôi nổi ngươi?” Diệp Thần lập tức từ chối nói.
“Ngươi còn không phải nữ nhân, còn kêu ta? Rõ ràng ngươi bắt ta đọc.” Mộc Uyển Thanh cuối cùng không nhịn được nói.
“Ta là trường hợp đặc biệt. Nói chung, ngươi vẫn đừng có đọc.” Diệp Thần liền gấp gáp.
“Ta vẫn cứ muốn đọc. Ngươi là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân, có cái gì khác nhau.” Mộc Uyển Thanh ương bướng, ngươi càng không thích làm ta càng muốn làm.
“Tiểu Uyển, ngươi thật khó ưa. Một chút đáng yêu cũng không có.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Có tin ta chặt ngươi chân?” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói. Sau đó quay người lấy ra một túi đồ đi ra đằng sau.
“Tiểu Uyển Uyển đi đâu vậy?” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta đi tắm rửa một cái. Mùi máu quá nặng rồi.” Mộc Uyển Thanh chán ghét nói.
“Vậy quá tốt, cùng tắm, ta cũng cùng lúc muốn tẩy.” Diệp Thần thành thật nói.
“Vết thương của ngươi?” Mộc Uyển Thanh chỉ vết thương trước ngực.
“Đã khỏi hẳn.” Diệp Thần cười cười nói, cũng đi tới.
“Quái vật.” Mộc Uyển Thanh thầm nói một cái. Thương nặng như vậy, mới mấy canh giờ qua liền khỏi hẳn.
“Ngươi nói cái gì cơ?” Diệp Thần giả ngây ngô.
“Không có gì, ngươi tắm trước, ta đi giúp ngươi canh chừng.” Mộc Uyển Thanh lúng túng.
“Cùng tắm không phải tốt sao?” Diệp Thần mở miệng cười nói.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Mộc Uyển Thanh mở miệng.
“Nhưng ta hiện tại là nữ nhân.” Diệp Thần liền chỉ mình nói.
“ n, đúng nha. Nhưng ngươi khác.” Mộc Uyển Thanh liền gật đầu, nàng quên mất Diệp Thần là nữ nhân, dạo này nàng hay nhầm lẫn ghê.
“Khác ở chỗ nào?” Diệp Thân mở miệng nói.
“Ngươi là cái sắc nữ.” Mộc Uyển Thang không chút che dấu nói.
“Ngươi là phân biệt đối xử sao? Chẳng lẽ nói ta phải cùng nam nhân tắm chung?” Diệp Thần mở miệng.
“Ta không có ý này. Không có ý tứ, chẳng qua ta không có thói quen tắm chung.” Mộc Uyển Thanh nói. Nàng sợ mình bị ăn sạch.
“Trước lạ sau quen, cái gì cũng có lần đầu, đi nha.” Diệp Thần liền kéo Mộc Uyển Thanh theo nói.
“Không được. Thật sự không được, ta không muốn.” Mộc Uyển Thanh liền muốn khóc lên nhưng liền bị Diệp Thần lôi đi. Còn hắn thì sao, hiện tại chính là lợi dụng cái gọi là cùng nữ tính và bình đẳng, chiếm mỹ nhân tiện nghi. Không biết tại sao, hắn cảm thấy dù biến thành nữ nhân, biến thái thì vẫn là biến thái.