*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ảnh mắt Nghiên Ca hơi nghiêm lại: “Là tôi, anh là ai?” “Ừm! Cô đoán đi!”
Nghiên Ca: “…”
Cô chưa kịp mở miệng, người kia đã lách mình đi vào phòng làm việc của Lục Lăng Nghiệp.
Nghiên Ca giật mình, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Bây giờ cô chính là thư ký cao cấp của Tổng Giám đốc, người đàn ông này không biết là ai lại lén xông vào phòng làm việc của chú Út, cô không muốn bị trừ lương đầu. Người đàn ông kia đẩy cửa vào, Nghiên Ca chạy chầm chậm đuổi theo phía sau: “Này, anh tìm ai?”
Nghiên Ca nắm lấy chốt cửa, vô cùng đề phòng nhìn anh ta.
Mà người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở cửa ra vào, anh ta chỉ vào mũi mình, nhìn về phía bàn Giám đốc: “Lục lão đại, người phụ nữ của cậu không biết tôi, thế cũng được à?”
Lục Lăng Nghiệp ngước mắt lên từ máy tính, dịu dàng nhìn thoáng qua Nghiên Ca, sau đó vứt cho anh ta một ánh mắt như dao: “Được chứ!”
“Tổ sư nhà cậu! Còn muốn nói chuyện nữa không đây! Cố Nghiên Ca, cô thật sự không biết tôi là ai sao?”
Nghe anh ta hỏi lại câu này, Nghiên Ca lại cẩn thận nhìn khuôn mặt mày rậm mắt to của anh ta, dường như cảm thấy hơi quen mắt, nhưng vẫn chưa nghĩ ra.
Nghiên Ca thành thật lắc đầu: “Không quen!”
Cả người Diệp Cảnh Nhan tu xìu.
Anh ta tiến lên một bước, ngồi phịch xuống ghế sofa, hai tay gối sau đầu: “Xem ra gần đây tần suất xuất hiện của tôi quá thấp! Cố Nghiên Ca, cô vừa kéo em họ tôi xuống đài, có phải chúng ta nên tính toán món nợ này rồi không?”
“Em họ anh?”
Nghiên Ca kinh ngạc nhìn Diệp Cảnh Nhan với vẻ mặt ngơ ngác.
“Diệp Cảnh Nhan, đến hỏi tội sao?”
Diệp Cảnh Nhan?
Cậu Hai nhà họ Diệp, một trong bốn dòng họ lớn ở thành phố G?
Vậy người em họ mà anh ta nói là…
Nghiên Ca suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng thốt lên: “Em họ anh là Diệp Lan?”
Nghiên Ca lúng túng nhìn Diệp Cảnh Nhan, cô đứng ở cửa phòng làm việc, tiến thoái lưỡng nan.
Người ta đến cửa hỏi tội rồi!
“Ha ha, ngại quá, làm cô sợ rồi sao?”
Thấy vẻ mặt Nghiên Ca đo lại, Diệp Cảnh Nhan lập tức nở nụ cười xán lạn. Lục Lăng Nghiệp liếc xéo anh ta, khép máy tính lại: “Ấu trĩ!”.
“Lục lão đại, cậu không thể nói như vậy được! Không phải tôi cố ý đến để để vun đắp tình cảm giúp hai người sao! Nghiên Ca à, cô đừng lo lắng, không cần phải để ý phía Diệp Lan đầu. Bản thân không có năng lực ở lại bên cạnh Lục lão đại thì trách ai bây giờ! Hôm nay tôi chỉ là đi ngang qua, thuận đường đến xem thử thôi. Lần sau cô gặp lại tôi thì đừng giả vờ không quen biết nhé!”
Nghiên Ca nhìn Lục Lăng Nghiệp và Diệp Cảnh Nhan cười cười nói nói, đôi mắt cô sáng lên, gật đầu ra hiệu rồi vội vàng đóng cửa rời đi.
Chuyện ồn ào này, cô là người thừa rồi!
Sau khi cửa phòng đóng lại, Lục Lăng Nghiệp và Diệp Cảnh Nhan đều thu lại ý cười. “Đến làm gì?”
Diệp Cảnh Nhan nhíu mày: “Chỉ đi ngang qua sân khấu thôi! Hai ngày nay Diệp Lan cứ nằng nặc bắt tôi đến tìm cậu để nói giúp nó, cuối cùng còn nhờ cá mẹ tôi, tôi hết cách, đành phải giả vờ đến thương lượng
với cậu, lát nữa tôi sẽ đi!”
“Lần này sao cậu lại không giúp cô ta?” Đôi môi mỏng của Lục Lăng Nghiệp hơi nhếch lên, ánh mắt tối tăm như đầm sâu lạnh lẽo.
Diệp Cảnh Nhan xua tay ra vẻ xin tha: “Dẹp đi, tôi đã giúp nhà bọn họ bao nhiêu lần rồi? Chỉ là một người em họ bà con xa mà thôi, lần nào cũng lợi dụng thanh danh của tôi để rêu rao khắp nơi, tôi là người rất khiêm tốn nhé! Lần này nếu không phải nó chọc tới cậu thì sao có thể bị giáng chức đến phòng hành chính chứ? Cho dù cậu không nói thì tôi cũng có thể đoán được nguyên nhân.”
“Vẽ vời thêm chuyện!”
Diệp Cảnh Nhan bất đắc dĩ đỡ trán: “Vâng vâng vâng, là tôi vẽ vời thêm chuyện, nhưng để tránh mẹ tôi lại oanh tạc điện thoại của tôi, cho nên tôi phải ở chỗ cậu một lúc, dù sao tất cả mọi người đều đã nhìn thấy tôi, vừa vặn có thể dẹp yên Diệp Lan!”
***