*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mà bây giờ nhà họ Lục còn có Hoàng An Kỳ quyết một lòng với chủ Út, từ thái độ của ông nội không khó để nhìn ra, dường như ông quyết tâm muốn để Hoàng An Kỳ này làm con dâu mình.
Nghiên Ca bực bội vỏ rồi mái tóc của cô, trong lòng vô cùng rối bời.
“Tinh tinh”!
Điện thoại rung lên, Nghiên Ca tiện tay cầm lấy, thấy tên người gửi tin nhắn trên màn hình, đôi mắt cô lập tức sáng lên. Chỉ có hai chữ đơn giản: [Xuống lầu!] Người gửi tin nhắn là chú Út!
Trái tim Nghiên Ca đập rộn lên, nhìn thoáng qua thì đã chín giờ rưỡi rồi.
Cô suy đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng vẫn không thay đổi được cảm xúc thành thật trong lòng, tùy ý mặc một chiếc váy lanh dài rồi vội vàng đi xuống lầu.
Ra khỏi cửa lớn, ngoài sân vô cùng yên tĩnh, tối đen như mực, đài phun nước cũng lặng lẽ chảy róc rách. Cô nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện phía garage có ánh sáng lóe lên.
Cô cẩn thận đi qua, quả nhiên nhìn thấy chiếc Mercedes địa hình của anh đang đỗ ở đó.
Nghiên Ca nhìn thẳng Lục Lăng Nghiệp trong buồng lái, miệng nhỏ cong lên, đi đến một bên cửa sổ xe, gõ lên cửa kính: “Chú Út?”
“Lên xe!”
Anh nói nhỏ ở trong xe, thậm chí đến cửa sổ xe cũng không hạ xuống.
Nghiên Ca tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn nghe lời đi sang bên kia mở cửa xe ra rồi ngồi vào.
Mới vừa lên xe, cơ thể mảnh mai của Nghiên Ca đã bị anh cưỡng ép lôi qua, sau một hồi quấy quýt quay cuồng, một lần nữa nhìn anh thì cô đã nằm trong lòng anh rồi.
May thay, buồng xe rất rộng rãi, cô ngồi trên đùi Lục Lăng Nghiệp, khuôn mặt nhỏ còn mang nét hoang mang.
“Chú Út, chú điên à, đây là nhà chính nhà họ Lục!”
“Nhớ em!”
Lục Lăng Nghiệp vùi đầu, nỉ non vào bên tai Nghiên Ca, nhẹ giọng thì thầm một cầu, nháy mắt đã đánh tan lý trí của Nghiên Ca.
Cô nghe mà lòng dạ rối bời, hít thở dồn dập, không nhịn được đẩy bờ vai anh: “Chú Út? Chủ sao thế?” Lục Lăng Nghiệp không nói gì, chỉ là càng rúc đầu vào sâu hơn.
Thoáng chốc, Nghiên Ca hít hà, không ngờ lại ngửi được mùi rượu.
Cô giật mình, ra sức ôm lấy khuôn mặt Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, sao chú uống rượu mà còn lái xe?”
Lục Lăng Nghiệp dường như khó chịu mà hít sâu: “Giản Nghiêm lái.”
Nghiên Ca thở dài nhẹ nhõm, sau đó ngồi trên đùi anh không nói gì, cứ để mặc anh tựa lên đầu vai của cô như vậy. Cũng không biết qua bao lâu, cả người Nghiên Ca đã sắp cứng lại, anh mới hơi nhúc nhích, giọng nói trầm ấm khàn khàn: “Đi cùng anh!”
Nghiên Ca mở miệng muốn từ chối, nhưng trước giọng nói say lòng người của anh, cuối cùng lại biến thành ngầm đồng ý không nói gì. “Đi Cẩm Lý!” Cứ như vậy, Nghiên Ca vừa bất lực vừa miễn cưỡng cuối cùng cũng đổi vị trí với Lục Lăng Nghiệp, tự mình lái xe đưa Tổng Giám đốc về nhà. Chiếc Mercedes màu đen lái ra khỏi nhà chính nhà họ Lục, thím Trương vừa mới quét dọn vệ sinh xong đứng ở cửa thấy vậy thì tự lẩm bẩm: “Sao Tam gia vừa mới về đã đi luôn rồi.” Nói xong, thím Trường quay người, chỗ cửa nhà đen như mực có một bóng người dọa bà ấy sợ đến mức suýt nữa hét lên.
“Thím Trương, đừng hét, là tôi!”