*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nghe giọng nói nguy hiểm của Lục Lăng Nghiệp truyền đến, Nghiên Ca lập tức ngậm miệng, không dám hé môi nửa lời. Nghĩ ngợi một lúc, cô âm thầm dò xét: “Chú Út, chú đã báo cho mọi người chưa?”
Cô biết anh không phải là người làm việc theo cảm xúc.
Tâm tư anh kín đáo như thế, chắc hẳn là nghi cho cô rồi?
“Rồi.”
Lục Lăng Nghiệp ôm cô, sau cầm điện thoại lên, mở một tấm hình ra, đưa tới trước mặt Nghiên Ca: “Là ai?” Nghiên Ca nghi ngờ nhìn xem, nhất thời lại trở nên căng thẳng: “Chú Út, chuyện này… Sao chủ lại trói cậu ấy làm gì? Đây là Nhược Bạch!”
“Nhược Bạch? Ánh mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp hơi trầm xuống: “Gọi thân mật thế à?” Nghiên Ca dở khóc dở cười: “Chú Út, đây là biệt danh của cậu ấy, cậu ấy cũng nói cho tôi như thế thôi.” “Quen bao lâu rồi?”
“Ba tiếng.”
Lục Lăng Nghiệp lạnh giọng: “Ba tiếng mà dám cùng nhau uống rượu à?” Ánh mắt Nghiên Ca hơi sáng lên: “Không phải… họ là bạn của Tiểu Thất, cho nên…”
“Hừ, biết ngay là cô nhóc kia mà.”
Chú Út hừ lạnh một tiếng, đặt điện thoại lên trên bàn, trong lòng nghĩ ngợi không biết có nên ném cô Yến Thất vào trại huấn luyện Ma quỷ với cả đồng quy tắc không.
Dám đưa người phụ nữ của anh vào club để buông thả. Chết tiệt!
“Chao ôi, chủ Út, chứ đừng hiểu lầm Yến Thất. Hôm nay tâm trạng hai chúng tôi không vui, nên mới định uống qua loa vài ly thôi.”
Lục Lăng Nghiệp cau mày nghiêm nghị: “Uống qua loa? Uống đến bất tỉnh, không biết trời đất à?” Nghiên Ca: “…”
Chết rồi, càng nói càng sai mà! “Tại sao tâm trạng không tốt?”
Lục Lăng Nghiệp nắm lấy được trọng điểm. Chuyện nhóc con này chủ động nói rằng mình không vui làm anh cũng khá bất ngờ. Đến nước này rồi, cho dù Nghiên Ca do dự vài lần, cuối cùng vẫn quyết định thành thật: “Hôm nay tôi thấy Hoàng An Kỳ trong phòng làm việc của chú.” “ở phòng làm việc của tôi?” Giọng nói của Lục Lăng Nghiệp đột nhiên lạnh đi, Nghiên Ca gật đầu: “Ừm… Cô ta nói với tôi sau này phải gọi cô ta là ‘thím Út.”
Nghiên Ca dùng từ rất khéo léo, không nhắc lại tất cả những lời Hoàng An Kỳ đã nói với mình.
Thật ra, có một số chuyện chỉ cần biết đáp án là được rồi.
Còn quá trình như thế nào có thể bỏ qua luôn.
Khóe môi Lục Lăng Nghiệp nhếch lên, hơi thở lạnh lẽo âm u, giống như đêm đen trước cơn giông bão.
Nghiên Ca hơi hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé khẽ siết, không nhịn được đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh tuấn đang khó chịu của anh: “Chú Út, cô ta nói nhảm thôi, tôi biết mà.”
Lời này nói ra chỉ có mình Nghiên Ca biết nó chẳng hề có chút sức thuyết phục nào.
Cô hoảng loạn nhìn Lục Lăng Nghiệp, sự im lặng của anh càng khiến cô không dám chắc chắn.
Lục Lăng Nghiệp nắm bàn tay lạnh như băng của cô, đặt lên trên tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve: “Chuyện cô ta nói sẽ không bao giờ xảy ra.” Tảng đá lớn trong lòng Nghiên Ca khẽ rơi xuống. Đây là một lời hứa hẹn, cũng chính là đáp án anh dành cho cô. Cô nở nụ cười tươi như hoa: “Tôi biết là như vậy mà!” Cô vừa cười vừa dúi người vào lòng Lục Lăng Nghiệp, hình như cô càng ngày càng quyến luyến cảm giác ấm áp này rồi.
Tuy rằng bình thường anh không nói nhiều, hơn nữa mặt mũi cả ngày đều lạnh tanh, nhưng chỉ khi nhìn thấy Nghiên Ca thì ẩn sau lớp mặt nạ lạnh lùng kia lại là sự dịu dàng ấm áp.
Chẳng biết từ lúc nào, Nghiên Ca suýt chút nữa đã ngủ quên trong lòng anh.
Tấm hình khi nãy vô tình hiện lên trong tâm trí cô, nhất thời khiến cô tỉnh dậy: “Chú Út, Nhược Bạch đầu rồi?”
Gương mặt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp đột nhiên cũng lại: “Dưới tầng.”
Nghiên Ca mặc kệ tất cả, nhảy xuống từ trên đùi anh, đi dép chạy ra ngoài. Trong phòng khách dưới lầu, Nghiên Ca vừa đi xuống tầng thì đã lập tức nghe thấy tiếng thút thít truyền đến bên tai. Cô tìm theo nơi âm thanh truyền lại mà bị dọa đến giật mình. Trong phòng khách, bốn người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm, đứng thành một hàng. Ở giữa phòng khách là Nhược Bạch và Nhược Lãng đang ngồi quay lưng vào nhau, trên người bị dây trói chằng chịt.
Khuôn mặt nhỏ của Nhược Bạch tái nhợt không còn sức sống, rõ ràng là bị dọa sợ rồi. Nghiên Ca chạy nhanh đến: “Nhược Bạch, Nhược Lãng, vẫn còn ổn chứ?” “Ôi! Chị Nghiên Ca…”
Vừa nhìn thấy Nghiên Ca, Nhược Bạch như vỡ oà mà khóc thành tiếng.
Tiếng khóc như xé gan xé ruột, cậu ta run rẩy nức nở.
Đáng sợ quá đi mất!
Cậu ta và Nhược Lãng bị bốn người áo đen này nhìn chằm chằm suốt hai tiếng đồng hồ. Nghiên Ca áy náy, ngồi xuống bên cạnh Nhược Bạch, đang định chạy về phòng tìm đồ cởi trói cho hai người thì thấy Lục Lăng Nghiệp vẻ mặt lạnh lùng đang đứng vịn vào cầu thang, nhìn mấy tên vệ sĩ áo đen ra lệnh: “Cởi trói cho bọn họ.”
Vệ sĩ lập tức lấy ra một con dao găm từ trong túi, của hai nhát đã cắt đứt sợi dây thừng trói trên người Nhược Bạch.
Nhược Bạch lập tức co tròn trên mặt đất, khóc đến đau lòng.
Rõ ràng muốn dọa chết cậu ta mà!
“Các cậu không muốn mắt nữa phải không?”
“Rõ!”
Bốn gã vệ sĩ đồng thanh như một, lớn giọng nghiêm trang khiến Nhược Bạch lại run bần bật.
Trước khi đi, đôi mắt dưới kính đen của họ không ngừng quan sát Nghiên Ca.
Hóa ra đây chính là chị dâu!
Không hổ khiến đại ca “xung quân nhất nộ vi hồng nhan”(*). Quả là xứng đáng!
(*) Xung quân nhất nộ vi hồng nhan: (Tướng quân) nổi giận dụng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng. (Trích Viên Viên khúc – Ngô Vĩ Nghiệp.)
“Các người còn muốn nhìn nữa à?”
Lục Lăng Nghiệp dựa người vào cầu thang, dù họ vẫn luôn đeo kính đen nhưng anh thấy rõ họ đang nhìn Nghiên Ca.
Bốn người đứng nghiêm lại, lưng thẳng tắp: “Muốn.” Lục Lăng Nghiệp tức giận: “Muốn cái đệch, cắt mau!” Bốn người nổi đuôi nhau ra ngoài, khóe miệng ai cũng nhếch lên.