*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Sau khi Lục Lăng Nghiệp cho người đưa Nhược Bạch và Nhược Lãng rời khỏi, Nghiên Ca nặng nề thở dài, ngồi trên ghế sofa, ngửa đầu uống một cốc nước lớn. “Chú Út, chú làm gì vậy? Hai người bọn họ còn chưa tới hai mươi tuổi, xem dọa họ sợ đến mức nào rồi kìa!” Lục Lăng Nghiệp không nói gì, đi tới xuống ngồi cạnh Nghiên Ca. “Còn nữa, chú bắt họ về thì cũng thôi đi, tại sao phải trói lại, làm như xã hội đen không bằng ấy?”
Lục Lăng Nghiệp châm điếu thuốc, hít một hơi nhìn Nghiên Ca: “Nếu là xã hội đen thì đã giết con tin từ lâu rồi.”
Hơn bảy rưỡi sáng ngày hôm sau. Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp cùng ra khỏi cửa. Cửa vừa mở ra, một bóng người đang đứng chờ sẵn, dọa Nghiên Ca suýt nữa hét ầm lên.
Nhìn kỹ lại, cô mới kinh ngạc lại gần: “Tiểu Thất, sao em lại đứng ở đây?”
Yến Thất vẫn mặc quần áo cũ, ánh mắt sáng lấp lánh, xấu hổ cười: “À, em đợi chị cùng đi làm.” Nghiên Ca nhìn cô ấy đầy nghi ngờ: “Tối hôm qua em đi đâu vậy? Chị hỏi chú Út mà chú ấy cũng không nói cho chị biết.”
“Ừm, em đi cùng một người bạn. Không phải chuẩn bị đi làm sao? Đi thôi, em lái xe.”
Thái độ trốn tránh của Yến Thất khiến Nghiên Ca càng thêm tò mò.
Cô đánh mắt nhìn Lục Lăng Nghiệp nhíu mày: “Chủ Út, cô ấy làm sao vậy?”
Ánh mắt sắc bén của Lục Lăng Nghiệp rơi trên cổ Yến Thất, đôi môi mỏng lên tiếng: “Mệt mỏi.” “À! Thảo nào. Cũng khó trách, hôm qua uống nhiều rượu như vậy, sáng nay còn muốn đi làm với tôi. Chú Út, chi bằng cho Tiểu Thất nghỉ ngơi một ngày đi.”
Mę kiếp!
Lục Lăng Nghiệp khẽ chửi thề.
Nghiên Ca không hề chú ý đến dấu xanh tím trên cổ con bé kia nhưng mà anh lại có thể thấy rất rõ ràng.
Một đêm chiến đấu kịch liệt với Lãnh Mục Dương như vậy đã mệt rồi, dựa vào cái gì mà muốn anh cho cô ấy nghỉ?
Còn anh muốn phát tiết thì phải tìm ai đây?
Gương mặt điển trai của Lục Lăng Nghiệp không chút thay đổi: “Không cần, cô ấy chịu được.”
“Ơ kìa, chú Út…”
***
Một ngày bình yên nhanh chóng trôi đi.
Chạng vạng tối, Nghiên Ca mang tâm trạng thấp thỏm trở về nhà họ Lục. Yến Thất có chuyện phải làm nên tạm thời trở về quân đội.
Sau khi về phòng, Nghiên Ca nằm trên giường, cơn mệt mỏi cứ thế ập đến.
Hôm qua say rượu ngủ không ngon, ban ngày còn bận rộn chuyện công việc, khi màn đêm buông xuống, cảm giác uể oải lập tức ùa về.
Không biết từ lúc nào, Nghiên Ca đã mơ màng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ của cô, tất cả đều là bóng hình Lục Lăng Nghiệp, xung quanh cũng đầy mùi hương thuộc về anh. Nghiên Ca ngủ say, đôi môi nhỏ khẽ mỉm cười. Giấc mơ này vô cùng ngọt ngào, cô cũng rất xinh đẹp!
Lúc này trong phòng ngủ, trên chiếc giường rộng lớn, Lục Lăng Nghiệp ôm Nghiên Ca, nhìn dáng vẻ say giấc nồng của cô mà lòng đầy bất lực.
Nghiên Ca ngủ rất ngoan, thỉnh thoảng chỉ xoay người vài cái. Có lẽ do ngửi được mùi hương quen thuộc nên cô càng muốn chui vào lòng anh. Lục Lăng Nghiệp ngửa đầu nhìn trần nhà, cơn ngứa ngáy khó chịu trong lòng anh lại không thể nhịn được nữa rồi.
Anh ôm chặt người phụ nữ bé nhỏ trong lòng mà thức trắng cả đêm.
Sáng sớm, Nghiên Ca thức dậy vươn người một cái, cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái.
Cô nhìn xuống dưới đất thì thấy không có dấu vết gì, có lẽ đêm hôm qua Thiếu Nhiên không về, lại đi vui vẻ tự do ở bên ngoài rồi.
Đánh răng rửa mặt xong, cô thay một bộ đồ công sở, vừa mới mở cửa ra ngoài thì thấy Lục Thiếu Nhiên với hai mắt thâm quầng, ngồi trước cửa ngáp: “Vợ à…”
Nghiên Ca ngạc nhiên: “Anh ngồi ở đây làm gì?”
Lục Thiếu Nhiên chỉ vào cửa phòng ngủ đã khóa: “Ngủ thì ngủ, em khóa cửa làm gì? Anh ngồi ở đây được một tiếng rồi đấy.”
“AEm không khóa mà.”
Từ trước đến giờ cô không hề có thói quen khóa cửa khi ngủ, hơn nữa ban đầu cô cũng đã nói trước với Thiếu Nhiên rằng chỉ ngủ cùng phòng để diễn cho mọi người thấy thôi.
“Thôi bỏ đi, em đi làm à? Mau đi đi, anh ngủ đây.”
Lục Thiếu Nhiên ném thắng chiếc áo khoác trên tay lên chiếc ghế sofa rồi nằm phịch xuống giường.
Vừa mới nằm xuống, giây tiếp theo anh đỏ mắt nhìn Nghiên Ca: “Vợ à?”
“Hả?”
Nghiên Ca đứng ở cửa quay đầu lại: “Lại sao vậy?”
Lục Thiếu Nhiên ngửi mùi hương trên gối, nói theo bản năng: “Em hút thuốc lá à?”
“Hút thuốc? Em đập anh bây giờ”.
Nói xong, Lục Thiếu Nhiên cũng cảm thấy không thể nào là như vậy. Anh xoa mũi: “Ây da, chắc là buồn ngủ quá xuất hiện các giác rồi. Đúng rồi vợ ơi, tối nay bảy giờ ở rạp chiếu phim Tinh Hoa sẽ tổ chức buổi ra mắt bộ phim điện ảnh của Quý Thần, em đừng quên tham gia nhé.”
Nghiên Ca đen mặt: “Biết rồi.” Cô đóng sầm sửa lại, thong dong bước đi. Lục Thiếu Nhiên cúi đầu xuống gối, không hiểu tại sao vẫn cảm thấy có mùi thuốc lá ấy nhỉ?
Mẹ nó, chẳng lẽ mũi anh có vấn đề gì rồi à!
***
Lái xe ra khỏi cửa, vì giấc ngủ đêm qua rất ngon nên tâm trạng của Nghiên Ca cũng không tệ.
Đến công ty, Yến Thất đã sớm đợi cô ở cửa thang máy tầng 32. Thấy cô vừa đi từ thang máy ra, khuôn mặt Yến Thất tươi cười hoan nghênh chào đón: “Chào buổi sáng Nghiên Ca.”
“Chào em.” Chào cô ấy một tiếng, Nghiên Ca chăm chú nhìn chiếc khăn lụa không đầu vào đầu của Yến Thất, nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Cái khăn này của em… có phải không hợp lắm với bộ quần áo trên người không?”
Yến Thất gãi gãi cổ: “Phải không? Em thấy rất đẹp mà.”
Mắt thẩm mĩ tệ quá đi thôi.
Mười giờ sáng, Nghiên Ca đang chỉnh sửa lại tư liệu cho cuộc họp thì đột nhiên bị Lục Lăng Nghiệp gọi vào phòng làm việc.
Anh mặc một bộ vest có họa tiết hình tia chớp màu lam, bờ vai rộng dựa vào bàn làm việc, nhìn cơ thể Nghiên Ca mảnh mai quyến rũ ẩn sau bộ đồ công sở, yết hầu của anh khẽ trượt nhẹ.
“Tối qua em ngủ có ngon không?” Nghiên Ca đóng cửa lại, nghe anh hỏi vậy, khuôn mặt cô vui vẻ phấn khích: “Dạ, ngủ cực kỳ ngon.” Nghe xong, trên gương mặt điển trai kia thoáng có ý cười hiện lên: “Tối nay cùng ăn cơm đi.”
“Tối nay? Không được, tôi có việc mất rồi.”
“Việc gì?”
Lục Lăng Nghiệp nhanh chóng quay lại dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, nhíu mày đợi Nghiên Ca giải thích. “Bảy giờ tối nay là buổi ra mắt bộ phim điện ảnh mới của Quý Thần. Tôi đồng ý với Thiếu Nhiên đi cổ vũ rồi, cho nên…” Cô cẩn thận quan sát chú Út, giọng nói dần dần nhỏ lại.
Lát sau, anh im lặng thở dài: “Mấy giờ thì kết thúc?”
Đôi mắt Nghiên Ca ảnh lên nét vui vẻ: “Khoảng chín giờ.”
“Được, tôi đi đón em.”
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của chú Út, khóe miệng Nghiên Ca không ngừng nhếch lên,
Cô cảm thấy hình như chủ Út càng ngày càng thấu hiểu tình người rồi.