Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Mười hai giờ đêm.
Trong phòng sách trên tầng hai, sắc mặt ông cụ Lục cực kỳ khó coi.
Ông cụ chống quải trượng ngồi trước bàn, án3h mắt ông lạnh lùng nhìn Lục Lăng Nghiệp.
“Thằng Ba, anh phóng túng quá rồi đấy!”. Ông cụ Lục liếc nhìn anh, đôi mày chau lại thể hiện 1rõ cơn tức giận.
“Bố, sao bố lại nói như thế?” Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp sáng quắc nhìn thẳng ông cụ Lục. Hai bố con nhìn nhau
chằm chằm, không k9hí xung quanh như tràn ngập mùi thuốc súng.
Ông cụ Lục cổ hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, cánh mũi vẫn phập phồng: “Thằng Ba, anh thật s3ự cho rằng bố già rồi
nên lú lẫn rồi à? Dạo này anh thân thiết với con bẻ Nghiên Ca quá rồi đấy!”
Lời nói của ông cụ có vẻ như chỉ là l8ời cảnh cáo nhẹ nhàng, nhưng như đang muốn làm rõ mọi chuyện. “Cho nên
sao ạ?”
Ông cụ Lục nhìn thái độ Lục Lăng Nghiệp bình tĩnh như vậy, không kiếm được cơn giận nữa, đập mạnh lên bàn:
“Lục Lăng Nghiệp, anh có thái độ gì vậy hả! Tôi nói cho anh biết, đó là cháu dâu của anh chứ không phải loại con
gái khác để anh có thể chạm vào đầu. Nghiên Ca là vợ của Thiếu Nhiên, anh có biết không hả?”
“Con biết!”
Lục Lăng Nghiệp chầm chậm ngước mắt lên, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh nhìn ông cụ Lục đang cực kỳ
tức giận.
“Anh!”
Ông cụ Lục chống mạnh quái trường xuống nền nhà, nói: “Anh còn chế nhà họ Lục còn ít chuyện đau đầu à? Với
thân phận bây giờ của anh mà cứ dây dưa không rõ ràng với cháu dâu như thế thì anh có còn cần mặt mũi nữa
không?”
Nghe đến đây, ánh mắt Lục Lăng Nghiệp sắc lẹm, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng ông cụ Lục: “Bố cần con công
khai mọi chuyện của Thiếu Nhiên với bên ngoài không? Bố cảm thấy đến lúc đó ai mới là người mất mặt?”
“Lục, Lăng, Nghiệp!” Đêm đã khuya mà trong phòng sách ông cụ Lục vẫn đang mặt đỏ tía tai giận giữ: “Anh nói
thế là ý gì? Chẳng lẽ Thiếu Nhiên.” “Bố không cần phải quản chuyện của con. Lúc trước bố đã giao nhà họ Lục cho
con rồi vậy bố cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng lão đi!”
“Thằng oắt con này, anh muốn làm phản đúng không?”
Ông cụ Lục tức mà không biết trút giận vào đầu Trước kia ông cụ cũng đã nghe rất nhiều tin tức đồn thổi nhưng
ông cũng không tin rằng con trai và cháu dâu mình có dây dưa gì với nhau.
Nhưng tối nay khi nhìn thấy hai người cùng trở về nhà, lại nghe được tin từ bệnh viện truyền đến, ông cụ Lục nhạy
bén phát hiện ra được sự bất thường.
“Bố muốn giữ mặt mũi hay muốn con, tự bố chọn đi!” Thái độ không chịu nhượng bộ của Lục Lăng Nghiệp thiếu
chút nữa khiến ông cụ Lục tức đến ngã lăn ra.
Ông cụ nặng nề hít thở, đôi mắt không ngừng lóe lên tia tức giận: “Anh nói đi, rốt cuộc anh với Cổ Nghiên Ca phát
triển đến giai đoạn nào rồi? Bố còn tưởng rằng cô bé kia là đứa thông minh lanh lợi, không ngờ..” “Không liên quan
tới cô ấy!”
Lục Lăng Nghiệp cắt ngang lời ông cụ Lục. Anh nghiêng người, mười ngón tay đan xen đặt trên bàn, nhìn ông cụ
Lục, nói: “Bố, chuyện của con, con tự biết chừng mực. Còn những việc khác bố cũng không cần quan tâm, bởi vì bố
cũng không quản được.”
Đối mặt với thái độ ngông cuồng của anh, ông cụ Lục chỉ biết âm thầm thở dài bất đắc dĩ.
Từ nhỏ, đứa con trai này của ông đã rất xuất sắc, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi lại càng như con ngựa hoang khó
thuần, hoàn toàn không chịu bị khống chế
Ông cụ Lục vừa cảm thấy kiêu hãnh vì có một đứa con trai ưu tú như thế, nhưng trong lòng ông cụ cũng đang tính
toán làm sao để bóp chết quan hệ của anh và Nghiên Ca từ trong trứng nước.
“Bố, không ai có thể ngăn cản được chuyện con muốn làm.”
Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng thể hiện rõ thái độ nghiêm túc và kiên định, nói xong, anh đứng lên rời khỏi
phòng sách. Mà những lời anh nói hôm nay cũng như mặc nhận mọi chuyện. Dù sao, ngay từ khi bắt đầu, Lục Lăng
Nghiệp cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm chuyện của anh và Nghiên Ca.
Người phụ nữ mà anh muốn có, cho dù không từ thủ đoạn, anh cũng muốn có được cô.
Ông cụ Lục ngồi trước bàn, bỗng thở dài. Ông sẽ không để chuyện xấu mặt này xảy ra được.
Mặc kệ đã giữa đêm muộn, ông cụ Lục vẫn nhấc điện thoại trên bàn, bấm số…
Cả đêm nay, Nghiên Ca không thể nào chợp mắt.
Nghiên Ca cô đơn ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng ngủ, ánh mắt thấm đượm nét ưu buồn.
Cô nhận ra được vừa rồi ánh mắt của ông nội rất khác thường. Đặc biệt là ánh mắt khi ông cụ đánh giá cô và chú
Út, ánh mắt đó như hoài nghi lại như không thể chấp nhận được.
Lục Thiếu Nhiên chơi điện tử ở phòng bên cạnh, anh vẫn không hề biết rằng, sau ngày mai sẽ là cuộc sống với
những bài huấn luyện như địa ngục đang chờ đợi mình.
Nghiên Ca ngồi thẫn thờ trên ghế, cảm xúc trong lòng đè nén vô cùng khó chịu.
Những cảm xúc ấy không phải vì sắp phải tới thành phố B, mà vì ánh mắt đầy nghi ngờ và thất vọng của ông nội
khi nhìn cô.
Cô chưa từng biết, lo lắng cho một người lại giống như kịch độc ngấm vào trong xương máu, nó chầm chậm ăn sâu,
cắn nuốt suy nghĩ của cô.
Lúc này, cả thể xác và tinh thần cô đều hướng về Lục Lăng Nghiệp.
Không biết ông nội sẽ thế nào, cũng không biết cuộc nói chuyện giữa hai người họ có đậm mùi thuốc súng hay
không.
Nhưng Nghiên Ca có linh cảm kỳ lạ rằng chính cô đã trở thành kẻ bị mọi người trong nhà ghét bỏ. Đến chính bản thân cô cũng cảm
thấy bởi vì cô mà nhà họ Lục không được bình yên.
Nghiên Ca cúi thấp đầu, siết đầu ngón tay. Trên đó vẫn còn vương hơi ấm của anh khiến cô lưu luyến không thôi.
Không biết có còn cơ hội nắm tay nữa không?
Đối mặt với chia ly, trong lòng Nghiên Ca rối như tơ vò. Dần dần, sự tồn tại của anh ở bên cạnh cô đã sớm trở thành thói quen