Thiên Đường Có Em

Chương 204

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Lúc này, tiếng gõ bàn phím của Lục Thiếu Nhiên vang vang bên tai khiến Nghiên Ca thấy bí bách không thở nổi.
Cô khoác thêm chiếc áo, ró3n rén ra khỏi phòng ngủ.
Đèn tường dọc hành lang chiếu sáng cảm xúc suy sụp mơ hồ trên khuôn mặt cô khiến người ta thương xót.1 Giờ
phút này, Nghiên Ca thực sự yếu đuối. Khó khăn lắm tâm hồn cô mới vì anh mà tràn đầy sức sống trở lại, nhưng
giờ đây nó lại bị cu9ốn vào một cái hố sâu không thấy đáy. Con đường phía trước mù mịt như tương lai vô định
đang đợi cô.
Nghiên Ca ra khỏi phòng, 3bước chậm đi vào phòng khách bên cạnh.
Căn phòng không bật đèn, trong bóng đêm tối đen chỉ có ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ đan8g chiếu xuống những
vệt sáng cô đơn.
Cô khoanh tay trước ngực đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc ban đêm mịt mờ, những cảm xúc tích tụ trong lòng khó
mà giải tỏa.
Không biết qua bao lâu, tư thế bất động khiến cô tê cứng, vừa quay người lại cô đã va vào vòng tay ai đó.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu. Trong màn đêm mơ hồ kia, cô bắt gặp cặp mắt sâu thẳm quen thuộc ấy.
Đôi mắt cô ánh lên nét niềm vui, nhìn anh không chớp mắt: “Chú Út…”
Một tiếng nỉ non khiến người ta phải thở dài.
Lục Lăng Nghiệp chăm chú nhìn hình bóng cô, anh vươn tay ôm nhẹ cô vào lòng.
“Không sao đâu!”
Anh nhẹ giọng an ủi cô, sự xuất hiện của anh như ánh sáng mặt trời ngày đông giá lạnh, xua đuổi đi âm u trong trái
tim cô. Nghiên Ca ghì mạnh khuôn mặt vào lồng ngực anh, cô hít hà hơi thở trong trẻo chỉ thuộc về anh. Cô gạt bỏ
qua hết những rào cản tâm lý để vòng tay ôm chặt lấy eo anh: “Chú Út, em phải đi rồi!”
“Tôi biết rồi!”
Lục Lăng Nghiệp ôm chặt lấy cô, anh phóng tầm mắt nhìn ra nơi xa ngoài cửa sổ, ánh mắt đó vẫn rất kiên định và
lạnh lùng.
“Nhưng mà… em không nỡ xa anh.”


Nghiên Ca chợt thốt lên, lần đầu tiên cô thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với anh.
Đúng vậy!
Không nỡ!
Nhưng… biết làm sao đây? Tình hình trước mắt không kịp để cô làm gì khác.
Ông nội đối xử với cô rất tốt, nên cô không thể làm trái nguyện vọng của ông được. Cán cân trong lòng cô không
ngừng giao động, một bên là cảm kích một bên là tình cảm. Cuối cùng, vẫn khó vẹn cả đôi đường.
Lục Lăng Nghiệp kéo cô ra, thấy Nghiên Ca đang ngậm ngùi đau khổ của, khuôn mặt tuấn tú của anh cúi xuống
cướp đi hơi thở của cô.
Anh hôn rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng. Không còn là nụ hôn mạnh mẽ chiếm hữu như lúc trước, nụ hôn này lại mơn
trớn nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua môi cô.
Anh hôn men theo hình dáng viên môi cô, chầm chậm, tê dại mà rung động. “Mọi chuyện đã có anh.” Trán anh
chạm vào trán Nghiên Ca, đôi môi mỏng đầy nam tính mấp máy mấy từ đơn giản. Vẫn những lời nói mạnh mẽ
nhưng ấm áp. Nghiên Ca thuận thể nép vào lồng ngực anh, cô ôm chặt lấy anh không muốn buông tay.
Cô cố hết sức mình để được hòa vào lòng anh, như chỉ hận sao thời gian không dừng lại ở thời khắc này.
Nhưng có sao đâu chứ.
Cô yêu chú Út, đây là sự thực!
“Chú Út, em sẽ nhớ anh lắm.”
Giọng nói Nghiên Ca mang theo sự run rẩy nhè nhẹ, đáy mắt cô ửng đỏ, cô cố ép nước mắt không được rơi xuống,
ngẩng đầu, kiễng ngón chân, lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Cô vụng về chỉ biết chạm đến khóe môi anh, đôi mắt nhắm chặt nhưng lông mi vẫn hoảng hốt run rẩy.
Cô thử lấy lòng anh, nhưng sau đó lại chỉ biết kề sát bên môi anh không làm gì khác.
Theo bản năng, Nghiên Ca xấu hổ muốn tìm cách lui lại, nhưng khi đôi môi cô vừa tách ra khỏi đôi môi mỏng của
anh, kết quả eo cô lại bị anh kéo mạnh trở về.
Nụ hôn sâu kiểu Pháp, triền miên không dứt!
Động tác của Lục Lăng Nghiệp rất vội vàng, hơi thở mạnh mẽ của anh phả khí nóng lên khuôn mặt Nghiên Ca.
Cô hoàn toàn không biết những động tác non nớt của mình lại như đang giày vò, dụ dỗ Lục Lăng Nghiệp. Anh
phải kiên định đến mức nào mới có thể nhẫn nại thêm một lần nữa. Đặc biệt là lần đầu tiên cô chủ động càng khiến
cho Lục Lăng Nghiệp không thể giữ lại được bình tĩnh.


Nghiên Ca ngẩng đầu nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh. Anh mạnh mẽ, cô khuất phục, anh xâm nhập, cô đón nhận


Hai người hôn nhau đắm đuối trong căn phòng khách không bật đèn, nụ hôn lưu luyến không rời như đã mất đi lý trí.
Nghiên Ca như bị sự nhiệt tình của anh hòa tan thành nước. Cô mềm nhũn dựa vào người anh, nhịp tim đập nhanh, cả người mơ
màng.
Yết hầu Lục Lăng Nghiệp lên xuống tạo thành độ cong quyến
“Em..” “Vợ ơi! Em chạy đi đâu rồi?”
rũ: “Em đồng ý không?” Anh hạ giọng nhẹ hỏi. Nghiên Ca run rẩy:
Vào thời khắc xuân sắc như thế, Lục Thiếu Nhiên lại đột nhiên chạy ra từ phòng ngủ, anh ấy đứng ở đầu cầu thang, vô tâm vô ý cất
tiếng gọi…

Bình Luận (0)
Comment