Thiên Đường Có Em

Chương 213

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca theo Lục Lăng Nghiệp lên xe, vẫn là chiếc xe của quân đội như lần trước.
Yến Thất im lặng, nghiêm túc lái xe. Nghi3ên Ca ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng lại đưa mắt thăm dò Lục Lăng
Nghiệp.
Tấm ngăn cách âm được kéo lên, Nghiên Ca khẽ thở dà1i: “Chú Út, anh cũng đến đây à!”
“Ừm! Đi công tác!”
Câu trả lời này đường hoàng đến nỗi khiến ai cũng phải dở khóc 9dở cười.
Nghiên Ca khẽ nhếch khóe môi: “Nói điêu!” “Biết rồi còn hỏi!”
Lục Lăng Nghiệp hung tợn kéo cô vào lòng, cắ3n mạnh cái miệng nhỏ của cô như để xả giận.
Trên mỗi đau nhói, Nghiên Ca đẩy anh ra, ánh mắt lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt tr8êu chọc của Yến Thất qua gương
chiếu hậu. Nghiên Ca đỏ mặt, kéo tấm vách ngăn hai bên cửa xe lên, đấm nhẹ lên lồng ngực của Lục Lăng Nghiệp:
“Chú Út, có người đấy!”
“Lúc ở chung với Thiếu Nhiên, sao không sợ bị đánh giá?” Lục Lăng Nghiệp trầm giọng lạnh lùng nói. Nghiên Ca
che miệng cười khẽ, dán sát lại khuôn mặt anh tuấn của anh: “Chú Út lại ghen à?”
“Hừ. Không rảnh!”
Từ sau khi gặp lại Lục Lăng Nghiệp, tâm trạng của Nghiên Ca lập tức bay bổng như lên chín tầng mây.
Anh luôn có thể mang lại bất ngờ lớn cho cô ngay khi có ít chú ý nhất.
Đển thành phố B công tác, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
Ngồi trong xe, Nghiên Ca kéo tay Lục Lăng Nghiệp, ngắm nhìn đầu ngón tay thon dài tuyệt mỹ.
Đột nhiên, cô vuốt ve chiếc cằm lún phún của anh, liếc nhìn góc nghiêng lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp, động tác
càng trở nên dịu dàng hơn.
“Mấy ngày này em ở thành phố B nghỉ ngơi đi, mọi chuyện cổ giao cho anh!”
Lục Lăng Nghiệp nắm lấy tay Nghiên Ca, mười ngón tay hai người nắm chặt nhau.


Nói đoạn, anh nhìn đôi mắt trong veo của Nghiên Ca, sau đó dùng sức kéo cô vào lòng mình.
“Chú Út, có phải ông nội đã biết quan hệ của hai chúng ta rồi không?”
Nghiên Ca ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đầu ngón tay hai người, nhẹ giọng
thăm dò. Lục Lăng Nghiệp không nói gì, dường như khuôn mặt lạnh lùng ấy ẩn giấu cái lạnh đến thấu xương, trầm
mặc hai giây, anh hé đôi môi mỏng: “Biết sơ sơ.”
“Vậy… phải làm sao bây giờ?” Nghiên Ca kinh ngạc ngồi thẳng người, sắc mặt cứng đờ liếc nhìn ngũ quan lãnh
đạm của Lục Lăng Nghiệp, trong lòng càng khủng hoảng hơn.
“Em sợ à?”
Lục Lăng Nghiệp mím môi thành một đường thẳng, đôi mắt thoáng lóe lên tia u tối lạnh giá.
Nghiên Ca lắc đầu: “Em không sợ, chỉ lo cho anh thôi! Bây giờ thanh danh của em đã chẳng ra gì rồi, em có gì phải
sợ, nhưng anh thì không giống như thế. Anh xuất thân danh môn quyền quý bậc nhất thành phổ G, là nhân vật có
dạng tiếng, cho dù rốt cuộc giữa chúng ta có quan hệ gì thì một khi bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ nhận đủ lời
gièm pha. Chú Út, hay là…”


“Em nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Gương mặt tuấn tú của Lục Lăng Nghiệp lập tức trở nên u ám, anh hơi dùng sức bóp chặt bàn tay nhỏ của Nghiên Ca.
Anh nhíu mày, đôi mắt lóe lên tia âm u lạnh lẽo: “Em dám nói chuyện chia xa lần nào nữa xem?”
Nghiên Ca bị sợ đến nỗi cơ thể nhỏ nhắn co rúm lại, đặc biệtslà ánh mắt của Lục Lăng Nghiệp giờ phút này, lạnh lùng, âm trầm, sắc
bén vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment