Thiên Đường Có Em

Chương 214

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Cô nuốt nước bọt, cố gắng giải thoát bàn tay nhỏ đáng thương của mình từ trong tay anh, sốt sắng nói: “Chú Út… ý
của em là, 3chi bằng trong thời gian này, hai ta đừng gặp nhau nữa!”
Thật tình, cô cũng không nỡ rời xa nhau.
Nhưng vì kế1 hoạch đi Paris đầu tháng tới của mình, cô chỉ có thể nghĩ cách để Lục Lăng Nghiệp tin tưởng cô!
“Không gặp nhau?” Đố9i máy lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp nhưởng lên mang nét trào phúng: “Để dành thời
gian cho em và Thiếu Nhiên ngọt ngào thân m3ật sao?” “Phụt, ha ha ha!” Dù biết đang trong thời khắc nghiêm túc
thế này, nhưng thật tình Nghiên Ca không thể nhịn được.
Cô cười nghiêng ngả, đến khi nhận ra sắc mặt Lục Lăng Nghiệp càng lúc càng khó coi thì thôi không cười nữa, vô
cùng nghiêm túc nói: “Chú Út à, Thiếu Nhiên như thế nào, chẳng phải chính anh là người hiểu rõ hơn sao. Anh ấy
chỉ vạ miệng một chút thôi, anh chấp nhặt với anh ấy làm gì! Hơn nữa, lần này ông nội đưa chúng em tới thành phố
B, chỉ có hai chúng em mà thôi, đương nhiên cần phải giúp đỡ lẫn nhau!”
“Giúp đỡ lẫn nhau?” Đáy mắt Lục Lăng Nghiệp lóe lên một tia u tối, nghiêng người về phía Nghiên Ca: “Giúp đỡ
thế nào?”
Người anh càng ngày càng đè xuống thấp, Nghiên Ca giữ tư thế ngả người về phía sau nhất thời không khống chế
được, ngã uych xuống ghế sau.
Cô giãy giụa tìm cách ngồi dậy, kết quả Lục Lăng Nghiệp lại khẽ chống hai tay, đè luôn bờ vai của cô dưới người
mình.
“Nói thử xem, giúp đỡ thế nào? Hửm?”
Giọng nói của Lục Lăng Nghiệp êm ái trầm ấm tựa như thức rượu ngon say nồng, trầm thấp đến mức khiến người
ta si mê. Nghiên Ca bị ép nằm xuống ghế sau, bả vai lại bị Chú Út bám chặt, chẳng thể nghĩ ngợi điều gì nữa.
Cô nhìn Lục Lăng Nghiệp đang ngạo nghễ nhìn mình chăm chú, bỗng thấy bản thân giống hệt như một chú cừu
non. Hai tay Nghiên Ca chống trước ngực Lục Lăng Nghiệp, cô vốn định đẩy anh ra, nhưng kết quả lại tự chui đầu
vào rọ, đặt ngay trên cơ ngực của anh.
Lục Lăng Nghiệp đảo mắt nhìn đôi tay Nghiên Ca, càng ép sát người thêm chút nữa: “Sở thích lắm à?”
Nghiên Ca:“…”
Thật muốn khóc một dòng sông!
Như vừa đụng phải củ khoai lang nóng hổi, cô lập tức thu tay về.


Cô tức giận đến đôi mắt cũng ươn ướt, trừng mắt với anh: “Chú Út, đang ở trên xe đó!”
Nghiên Ca vô cùng bất đắc dĩ, dường như từ sau buổi tối cô suýt nữa lau súng cướp cò với chú Út trong hành lang
bệnh viện hai ngày trước, bây giờ anh ngày càng trở nên táo bạo hơn.
Trêu chọc cô mọi lúc mọi nơi, không hề để ý gì cả! Lục Lăng Nghiệp vẫn bất động như núi, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn của Nghiên Ca, đôi bàn tay ghìm bả vai nhưng cũng không quên vuốt ve chiếc cổ thiên nga đẹp đẽ kia.
“Trên xe cũng hành sự được!” Lời nói của anh tràn ngập lục vọng.
Chẳng mấy chốc, làn da mịn màng đã bị đầu ngón tay anh vuốt ve đến hơi đỏ lên, lộ ra vẻ hồng hào đáng yêu, vô
cùng quyến rũ.


Nét bối rối hiện lên khuôn mặt đỏ bừng của Nghiên, cô co rúm lại, quanh co: “Chú Út…” Từ trước đến nay, giọng điệu nũng nịu này
của cô luôn khiến Lục Lăng Nghiệp có thể phanh lại kịp thời. Nhưng lần này…
“Nghiên Ca, em đang sợ gì?”
Lục Lăng Nghiệp Với nghiêm nghị đăm chiêu nhìn đôi môi cô, o chăm chú, trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Trong lòng Nghiên Ca hơi rồi loạn, nhìn bóng dáng cao lớn thắng tắp đang bao trùm lên cô, trong phút chốc, trong đầu cố liên hiện
lên một đoạn kí ức mà chính cô cũng không muốn nghĩ tới.

Bình Luận (0)
Comment