Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tầng cao nhất của Thể Mậu.
Yến Thất khập khiễng đi vào văn phòng, vừa mới đẩy cửa ra đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo bên trong.
Cô rụt cổ, khó hiểu: “Lục lão đại, sao vậy?”
Trong phòng làm việc, Lục Lăng Nghiệp nhìn màn hình máy tính, Cổ Hân Minh thì bắt tréo hai 1chân ngồi trên ghế
sofa liếc mắt nhìn cô ấy.
“Tiểu Thất, em thất trách rồi, có biết chưa hả?”
Cổ Hân Minh ngậm một điếu thuốc, hú9t một hơi, sau đó phun ra khói thuốc, hài hước nói.
Yến Thất đỡ thắt lưng, ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng: “Có ý gì?”
Cổ Hân Min3h hất cằm: “Nghiên Ca ra nước ngoài rồi!”
“Cái gì?” Động tác của Yến Thất cứng đờ, thắt lưng hết đau, chân cũng hết mỏi: “Chuyện xảy ra l8úc nào vậy?”
Toang rồi!
Thảo nào sắc mặt Lục lão đại khó coi như vậy. Cô đúng là quá thất trách.
“Hai tiếng trước!”
Yến Thất đứng ở cửa, không biết phải nói gì. Cô cứ ấp úng mãi: “Sao lại đột ngột như vậy?”
Cố Hân Minh nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn Yến Thắt lóe lên vẻ trêu tức: “Vốn dĩ có thể ngăn lại, nhưng lại có
những người dường như lại say mê ôn hương nhuyễn ngọc!
Anh ta nhìn dấu vết rõ ràng trên cô Yến Thất thì nở nụ cười đầy chế nhạo.
Mặt Yến Thất đỏ lên, trừng mắt với anh ta, ánh mắt chuyển qua nhìn Lục Lăng Nghiệp từ nãy tới giờ vẫn không nói
câu nào: “Lục lão đại, anh định làm thế nào? Hôm nay không phải buổi đấu thầu cuối cùng sao? Nếu không thì
chờ…”
“Chờ cái gì? Lục lão đại, đây là chuyện khẩn cấp. Cậu ấy đã giao buổi đấu thầu cho Cảnh Ngạn đi sắp xếp rồi. Tối
nay cậu ấy sẽ lên máy bay, bay đến Paris, em cũng phải đi cùng. Nghe nói em nhìn thấy Nghiên Ca và Lục Thiếu
Nhiên đi mua đồ chơi trẻ em?”
Cố Hân Minh giống như người phát ngôn của Lục Lăng Nghiệp, dập tắt tàn thuốc nhìn Yến Thất. Yến Thất trợn
tròn mắt: “Em nhìn thấy?… Có ý gì? Đừng có nói với em là Nghiên Ca mang thai đấy nhé? Không mang thai thì
mua đồ dùng trẻ em làm gì?”
Nói xong, cô cũng hoảng sợ luôn! Yến Thất đi đến sofa, ngồi phịch xuống ghế, nuốt nước miếng, dè dặt nhìn Cô
Hân Minh: “Sẽ không phải giống như em nghĩ đó chứ?”
“Giống như em nghĩ? Nói ra xem nào! Không phải nín nhịn đâu!”
Yến Thất cho anh ta một ánh mắt xem thường, mím miệng muốn nói lại thôi.
“Em xem cái này đi.”
Nói xong, Cổ Hân Minh tiện tay cầm lấy tủi tài liệu bên cạnh đưa cho Yến Thất, ý bảo cô mở ra xem.
Yến Thất nghi ngờ nhìn Cổ Hân Minh, mở túi tài liệu ra, nhìn nhật kí cuộc gọi liên tiếp trên giấy trắng, thậm trí còn
có cả nhật ký cuộc gọi dài tận mấy trang, cô ra vẻ muốn vứt về chỗ cũ: “Cái quái gì đây, lộn xộn hết cả lên.”
Cố Hân Minh thở dài: “Em bị Lãnh Mục Dương tẩy não rồi phải không? Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng đi, xem
có chỗ nào bất hợp lý hay không?”
Lãnh Mục Dương!
Nhắc đến Lãnh Mục Dương, trái tim bé bỏng của Yến Thất như thắt lại.
Yến Thất thu tay, tập trung đọc nhật kí cuộc gọi trong tay, đọc kĩ từng cái một. Bằng năng lực quan sát tinh tường,
quả nhiên cô phát hiện ra có một số điện thoại lặp đi lặp lại nhiều lần. “Cái này, còn cả cái này… Trong một tuần có
hơn 50 cuộc trò chuyện. Đây là số điện thoại của ai vậy?”
Cổ Hân Minh không nói, nhìn Yến Thất vẻ mặt nghiền ngẫm.
Yến Thất bỗng mở miệng, hạ thấp giọng hỏi giống như thăm dò: “Ừm, là Nghiên Ca?” Cổ Hân Minh nhướng mày
xác nhận, Yến Thất trầm mặc.
Trong chốc lát, con người của cô đảo một vòng: “Cái này… cũng không thể nói lên điều gì được. Dù sao thì trước
kia Nghiên Ca cũng du học ở Paris, biết đâu… là bạn học gì đó thì sao.” Cổ Hân Minh chỉnh lại vạt áo trước của bộ
vest: “Em với bạn học của em có thường xuyên liên lạc như vậy không?”
Yến Thất: “…”
Xấu hổ quá!
Sau một hồi suy nghĩ, Yến Thất cẩn thận lén nhìn vẻ mặt càng ngày càng u ám của Lục Lăng Nghiệp, cô đè thấp
giọng nói với Cố Hân Minh: “Đã tra ra được gì rồi? Anh mau nói đi! Đừng có ra vẻ bí ẩn.”
“Cuộc điện thoại này đến từ một thị trấn nhỏ của Paris. Từ sau khi Nghiên Ca về nước, nhật kí cuộc gọi với số điện
thoại này hằng tháng đầu đếm không xuể.” Yến Thất nhăn mặt: “Ý của anh là… Nghiên Ca có người khác ở bên
ngoài? Không thể nào, Nghiên Ca không phải người như vậy.”
“Vậy em giải thích thế nào về những cuộc điện thoại này?”
Cố Hân Minh nhướng mày, hỏi ngược lại, Yến Thất nhất thời cũng không trả lời đưrợc. “Lục lão đại đã đề Mạc Tranh điều tra, nhưng
số điện thoại này có cài thêm bảo mật, nên không thể tra ra thông tin danh tính nào ở trong lãnh thổ Paris.” Yến Thất sửng sốt: “Má
ơi…! Trâu bò vậy ư”.
“Không chi như vậy…” Ánh mắt Cổ Hân Minh dần trở nên sắc bén: “Lúc đó giữa bọn họ từng có nhật kí tin nhắn, Mạc Tranh đã cố
gắng xâm nhập vào hệ thống mạng để điều tra nhật kí tin nhắn nhưng.. thử tra được toàn là mấy mã số linh tinh.”
Nghe xong những điều này, vẻ mặt Yến Thất một lời khó nói hết.
Chuyện kì lạ như vậy, bọn họ là người của đội Thủy quân lục chiến cũng cảm thấy không đơn giản chút nào.