Thiên Đường Có Em

Chương 222

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mạc Tranh cũng không tra ra được, chứng tỏ kĩ thuật của đối phương còn giỏi hơn cả cậu ta.
Phải biết rằng, Mạc Tranh là cao thủ xếp thứ 3hai trên bảng xếp hạng hacker thể giới đấy.
Đắn đo hồi lâu, Yến Thất nói ra một giả thiết không thể xảy ra: “Anh nói xem, có khi nào đố1i phương chính là
hacker thần bí xếp hạng nhất kia không? Chỉ có người đó là chưa lộ mặt…”
Cổ Hân Minh thở dài: “Tất cả đều có khả nă9ng.”
“Đậu xanh!”
Không khí trong phòng làm việc lạnh lẽo, nghiêm túc mà căng thẳng. Từ lúc Yến Thất đi vào đến bây giờ, Lục
Lăn3g Nghiệp chưa hề mở miệng nói một câu nào. “Tinh tinh.” Điện thoại của Cố Hân Minh có tin nhắn đến. Anh
ta mở ra xem, tặc lưỡi: “Chậc chậc, nhà8 họ Hoàng có động tĩnh rồi.”
Lục Lăng Nghiệp đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính đột nhiên ngẩng lên: “Để Yến Thanh quan sát đi!”
“Không thành vấn đề!”.
Nhìn Lục Lăng Nghiệp và Cố Hân Minh, Yến Thất đứng ngồi không yên, đôi mắt cô thoáng lóe lên tia sáng: “Lục
lão đại, anh chuẩn bị đi Paris bắt người à?”
Cổ Hân Minh gật đầu: “Không phải bắt người, mà là bắt kẻ thống dâm.”
“Phi! Đã bảo Nghiên Ca không phải loại phụ nữ như vậy rồi mà. Câm cái miệng chó của anh lại đi!”
“Sao em biết là không phải?”
“Em biết!”
Yến Thất gân cổ cãi lại để bênh vực Nghiên Ca. Mặc dù trong lòng cô cũng không rõ ngọn ngành, nhưng mà vẫn
lựa chọn đứng về phía Nghiên Ca.
***
Trên chuyến bay đường dài mười tiếng đồng hồ, Nghiên Ca ngủ mê man. Trong mơ luôn xuất hiện gương mặt anh
tuấn, nghiêm nghị của Lục Lăng Nghiệp nên cô ngủ hơi không yên, tâm trạng phiền muộn.
Lục Thiếu Nhiên thì ngược lại, sau khi ngồi xuống ghế máy bay, đắp chăn lên một cái là ngủ không biết trời trăng


gì nữa.
Anh ấy liên tục ngáy, lúc thì trở mình, lúc thì duỗi chân. Mười giờ tối theo giờ Trung Quốc, máy bay chầm chậm
đáp xuống sân bay Charles De Gaulle của Paris.
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên mắt còn nhập nhèm ngái ngủ bước xuống máy bay. Một giờ chiều, giờ Paris, ánh
nắng tươi đẹp buổi chiều chiếu lên hai người.
Lục Thiếu Nhiên lười biếng duỗi thắt lưng mệt mỏi, ôm lấy vai Nghiên Ca: “Vợ có mệt không?”
“Vẫn ổn!”
“Ôi, Paris à, lâu lắm rồi mới quay lại. Hai người chúng ta có nên chụp mấy bức ảnh cho hợp cảnh không đây?”
Nói xong, Lục Thiếu Nhiên lấy điện thoại ra, ôm chầm lấy cổ Nghiên Ca, hai khuôn mặt dán sát vào nhau chụp một
tấm ảnh tự sướng.
Lục Thiếu Nhiên ngốc nghếch thầm nghĩ, Quý Thần dám diễn cảnh hôn nhiều như vậy, ông đây cũng cho em biết
cái gì gọi là ghen tuông.
Anh ấy chỉnh sửa bức ảnh cho thật đẹp, còn thuận tiện chèn thêm một đôi môi đỏ giữa mặt mình và mặt Nghiên
Ca. Thừa dịp vẫn đang chờ lấy hành lý, anh đăng lên khoảnh khắc, viết một đoạn trạng thái đầy mùi mẫn: Ánh mặt
trời buổi chiều Paris, nước Pháp, ở nơi đây, tình yêu của chúng tôi lại càng sâu đậm hơn!
Bên dưới dòng trạng thái là bức ảnh tự sướng hai người dán mặt vào nhau.
Tất cả những chuyện này, Nghiên Ca vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra.
Nhưng ở trong nước lại bởi điều này mà nổi lên sóng to gió lớn.
Trong phòng làm việc, Yến Thất không có việc gì làm, nhàn rỗi ngồi lướt điện thoại thì bỗng nhiên có thông báo của
bảng tin, cô nghi hoặc mở ra xem, vừa nhìn một cái khuôn mặt đã tái mét!
Nhà họ Lục, Lục Vũ Phỉ bệnh nặng mới khỏi đang nằm trên giường lướt bảng tin, kéo xuống để xem tin mới hơn,
lúc nhìn thấy bức ảnh chụp này thì gào lên một tiếng rồi chạy xuống lầu. Lặng lẽ lẻn vào phòng sách của ông cụ
Lục, la lên: “Ông nội, ông thật bất công. Ông cho anh trai với chị dâu con đi Paris vậy mà lại bắt con ở nhà buồn
bực.”
Ông cụ Lục đang lướt chiếc điện thoại cho người già, ánh mắt nhìn Lục Vũ Phỉ tràn đầy trấn an: “Cái thằng nhóc
này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi!”
Trên màn hình chiếc điện thoại của người già hiện lên rõ ràng tin nhắn u Dương Kiệt gửi đến: “Nghiên Ca có thai
rồi!”
Quý Thần ở phim trường xa xa, nhìn điện thoại trợ lí mang đến, nhìn dòng trạng thái và tấm ảnh trong vòng bạn
bè, cả người run lên, cắn chặt răng, hạ thấp giọng nói: “Nói với đạo diễn, tôi đồng ý chụp bộ ảnh


“Giọt sương.”


Từ sân bay Charles De Gaulle đi ra, Lục Thiếu Nhiên và Nghiên Ca gọi một chiếc taxi, đi thăng tới một thị trấn nhỏ yên bình, tình
lặng ở ngoại ô Paris.
Xuống xe, họ kéo hai va li lớn đi dọc theo con đường trải đá sạch sẽ đến trước cồng một ngôi nhà nhỏ hai tầng được trang trí bằng rất
nhiều chậu hoa tươi.


“Kính koong…” Đứng trước hàng rào cao bằng nửa người trước sân, Nghiên Ca cười tươi như hoa, hai má hiện ra lúm đồng tiền.
Cánh cửa gỗ mở ra, một người phụ nữ người Pháp khoảng năm mươi tuổi đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Nghiên Ca thì bước nhanh tới:
“Season, cuối cùng cháu cũng quay lại rồi!” Bà dùng tiếng Pháp chào hỏi, Nghiên Ca nở nụ cười, ôm lấy bà: “Ophy, cháu nhớ thím
quá!”

Bình Luận (0)
Comment