Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Ophy, cháu nhớ thím quá!”
Nghiên Ca tiến lên ôm lấy người phụ nữ người Pháp, chào hỏi bà ấy.
Ophy nhìn Nghiên Ca với vẻ m3ặt hiền từ, kéo tay cô nói: “Marco cứ nhắc tới cháu suốt!”
Nghiên Ca mím môi nở nụ cười, trong mắt là sự biết ơn không hề che giấ1u với Ophy.
Hai người nắm tay hàn huyên một lúc, Lục Thiếu Nhiên bĩu môi tiến lên, dùng tiếng Pháp nói: “Ophy thiên vị quá,
cháu 9cũng về rồi mà!”
Ophy giật mình, đưa mắt nhìn sang Lục Thiếu Nhiên.
Sau một thoáng ngạc nhiên, bà ấy lập tức nở nụ cười: 3“Mark?”
Lục Thiếu Nhiên gật đầu: “Vâng, cháu đây!”
“Ồ, Mark, đã lâu không gặp!”
Sau khi tán gẫu mấy câu, Nghiên C8a và Lục Thiếu Nhiên đẩy vali đi vào căn bungalow hai tầng: “Marco có ở nhà
không ạ?”
Sơ Bảo sống ở Paris từ nhỏ, cho nên trước giờ Ophy đều gọi thằng bé là Marco. Ophy cười gật đầu: “Ở trong phòng
đẩy, chắc không ngờ mọi người lại đến nhanh như thế.”
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên nhìn nhau, mở cửa ra, cách bày trí quen thuộc trong phòng khiển Nghiên Ca như
nhớ lại lúc du học.
Khi đó vì lúc kiểm tra sức khỏe năm nhất đại học cô đột nhiên mang thai, cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể tạm nghỉ
học.
Đó cũng là lý do người khác du học bốn năm, còn cô mất tận năm năm!
Chính vì thế nên cô không thể tiếp tục ở lại ký túc xá của trường nữa, chỉ có thể ra ngoài thuê nhà.
Có lẽ vì may mắn, lúc đó hai con trai của Ophy đều ở nước M, phòng để trống, cô bèn ở lại đây.
Cũng vì như thế nên cô mới trở nên vô cùng thân thiết với Ophy.
Bà ấy không có con gái, lại mất chồng lúc tuổi trung niên, cho nên yêu mến Nghiên Ca chẳng khác nào con ruột.
Đến lúc Nghiên Ca về nước, vì rất nhiều lý do nên không thể đưa Sơ Bảo theo, Ophy đã chủ động nhận trách nhiệm
chăm sóc Sơ Bảo.
Nghiên Ca khắc ghi ân tình của Ophy trong lòng, cũng không có cách nào báo đáp! Ophy kéo Nghiên Ca vào
phòng, nhìn lên tầng hai hô to: “Marco, mau xuống đây!”
Một tiếng bước chân nhanh nhẹn nhanh chóng vang lên từ trên lầu, sau đó một giọng nói mềm mại non nớt vang
lên: “Bà nội Ophy, sao thế ạ?” Nghiên Ca đỏ mắt đứng ở đầu cầu thang, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy
nhanh tới, vừa kích động vừa vui mừng. Còn ba ngày nữa, Sơ Báo sẽ tròn bốn tuổi. Cậu bé mặc áo gile jean, quần
thể thao màu đen, đi giày da nhỏ, vừa hăng hái vừa vui vẻ chạy xuống cầu thang.
Sơ Bảo có đôi mắt to đen láy, lông mi cong vút, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn non nớt còn mang vẻ hồng hào, vô
cùng xinh đẹp, khó có ai sánh bằng.
Sơ Bảo vừa chạy xuống dưới nhà, nâng mắt lên đã nhìn thấy Nghiên Ca đứng trước mặt mình, cậu bé hơi ngơ ngác,
sau đó mếu máo gọi: “Mẹ..”
Nghiên Ca nhìn dáng vẻ uất ức của Sơ Bảo thì cảm thấy vui vẻ, nhưng phần nhiều là đau lòng.
Cô tiến lên ôm lấy cậu bé vào lòng: “Cục cưng, nhớ con chết đi được!”
Sơ Bảo nằm im trong lòng cô, nói với giọng điệu mềm mại: “Mẹ còn biết về à.”
Nghiên Ca dở khóc dở cười đứng trước mặt cậu bé, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên hôn rồi lại hôn: “Cục
cưng, mẹ sai rồi, tha lỗi cho mẹ có được không?”
“Không được.” Sơ Bảo ra vẻ cứng rắn lại kiêu ngạo, khiến Ophy và Lục Thiếu Nhiên đều bật cười. Lục Thiếu Nhiên
xách hai cái va li to, đặt mạnh xuống bên cạnh Sơ Bảo: “Con trai!”
Tiếng gọi của anh khiển Sơ Bảo mở to đôi mắt đen láy. Sau đó, cậu bé cười tươi rói, đẩy Nghiên Ca ra nhào tới: “Bố
nuôi!” Vì từ nhỏ sống ở Paris, nên Sơ Bảo cũng không biết nhiều tiếng Trung lắm.
Nhưng cậu bé nhớ rất rõ hai chữ “bố nuôi” này.
Lục Thiếu Nhiên vui vẻ bề Sơ Bảo lên, đứng tại chỗ xoay hai vòng: “Con trai có nhớ bố nuối không?”
Sơ Bảo ôm lấy cổ anh: “Nhớ! Đã hơn nửa năm rồi bố nuôi không đến thăm con! Bố nuối không thương con nữa
sao?”
Nghiên Ca: “…”
Giả vờ đáng thương!
Con trai của cô, cô hiểu rõ nhất! Mỗi lần Sơ Bảo để lộ vẻ mặt này thì chắc chắn Lục Thiếu Nhiên sẽ rơi vào bẫy của
thằng bé.
Từ nhỏ thằng bé này đã thông minh hơn người, đầu óc nhanh nhạy. Có lẽ vì từ nhỏ đã không có bố, cho nên tình cảm của thằng bé với
Lục Thiếu Nhiên rất tốt, cộng thêm việc nửa năm qua, Nghiên Ca cũng không ở bên cạnh thằng bé, cho nên Sơ Báo có tính cách rất
độc lập!
“Ôi con trai của bố, bố không thương con thì thương ai. Không về thăm con là lỗi của bố nuôi, nói đi, con muốn gì nào?”
Lục Thiếu Nhiên cưng chiều Sơ Bảo, vô cùng cưng chiều.
Chỉ cần Sơ Bảo tỏ vẻ uất ức, anh sẽ chỉ ước có thể hái trắng trên trời xuống dỗ thằng bé vui!