Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Vẻ mặt buồn bã của Nghiên Ca kéo dài hai giây, cô chợt thở dài: “Không sao đầu Ophy, để cháu nghĩ cách.”
Mấy năm nay Oph3y đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi. Bây giờ Simon muốn đón bà đến nước M hưởng phúc tuổi già thì
làm sao cô có thể ích kỉ để bà đưa 1Sơ Bảo đi cùng được.
Huống chi, Sơ Báo ngày càng lớn, hầu như lần nào cô trở về cũng nhắc đến chuyện về nước.
S9ợ là không thể ở lại Paris nữa rồi!
Khuôn mặt Ophy lộ rõ vẻ áy náy và không nỡ. Dù sao bà cũng nhìn Sơ Bảo lớn lên, bây3 giờ đột nhiên lại phải rời
xa, bà cũng thấy rất buồn.
Trong phòng khách, Sơ Bảo và Lục Thiếu Nhiên đang đùa nhau ầmi g8iống như hai đứa trẻ không chịu lớn, tiếng
hoan hô, cười đùa ầmi không ngớt.
***
Chạng vạng, sau khi ăn cơm tối xong, Nghiên Ca đứng ở ban công phòng ngủ tầng hai, ngẩn ngơ nhìn ánh chiều tà.
Sơ Bảo chơi cùng Lục Thiếu Nhiên cả buổi chiều nên bây giờ đã mệt, ngủ mất rồi. Tiếng bước chân truyền đến, Lục
Thiếu Nhiên bưng hai ly rượu vang trên tay, đưa cho Nghiên Ca: “Vợ đang nghĩ gì vậy?”
Nghiên Ca bưng ly rượu vang, nhấp một ngụm: “Ophy nói cuối tháng sau bà ấy phải đi nước M rồi.”
“Ừ? Đi làm gì? Du lịch à?”.
Nghiên Ca phiền muộn lắc đầu: “Di cư!”
Động tác của Lục Thiếu Nhiên dừng lại: “Đột ngột như vậy? Vậy Sơ Bảo…”
“Không có cách nào cả. Lần này có thể thực sự phải đưa thằng bé về nước rồi!”
Lục Thiếu Nhiên trầm mặc, đưa tay vỗ bả vai Nghiên Ca: “Không sao. Cùng lắm thì nói thằng bé là con của anh.
Chẳng lẽ ông nội lại có thể không nhận người thân a!”
Nghiên Ca có phần cảm động nhìn Lục Thiếu Nhiên, chợt bật cười: “Nói hay quá ha. Anh đã nghĩ kỹ xem phải giải
thích với ông nội như thế nào chưa? Bên Quý Thần thì phải vỗ về thể nào hả?”
“Này… này thì có gì mà phải giải thích! Em không cảm thấy Sơ Bảo có mấy phần giống anh trước kia sao? Nói
thằng bé là con của anh đảm bảo không ai là không tin.”
Nghiên Ca lắc đầu do dự “Thiếu Nhiên, em biết lòng tốt của anh nhưng em không thể lại làm phiền anh như vậy
được. Không thể không cân nhắc xuất thân của Sơ Bảo, mấy năm này anh đã làm rất nhiều điều cho mẹ con em
rồi.”
Lục Thiếu Nhiên nhíu mày nhìn Nghiên Ca, anh nghiêng người dựa vào lan can nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô: “Vợ à,
thế này không giống em chút nào cả. Xuất thân của cục cưng nhà chúng ta dựa vào cái gì mà phải đắn đo vì người
khác? Hơn nữa, con anh đáng yêu như vậy, yêu thương còn không kịp thì ai lại đi điều tra làm gì!”
Nghiên Ca lặng lẽ thở dài. Cách nghĩ của Lục Thiếu Nhiên rất đơn giản, nhưng cô chưa bao giờ nói, trên thực tế
luôn có những việc mà bản thân phải tự đương đầu.
Gửi nuôi Sơ Bảo ở nhà Ophy chỉ là kể sách tạm thời, nhưng bây giờ lại trở thành vấn đề khó giải quyết.
“Vợ à, em đừng buồn! Cứ làm theo lời anh, để Sơ Bảo theo họ anh, nhập vào hộ khẩu nhà họ Lục.”
Nghiên Ca nhướng mày, khẽ cười hài hước: “Vậy anh đã nghĩ tới sau này chưa? Hôn nhân giữa anh và em cứ kéo
dài như vậy cả đời? Anh cảm thấy Quý Thần sẽ vĩnh viễn cam chịu làm người đàn ông ở phía sau lưng anh? Thiếu
Nhiên, làm như vậy là quá ích kỷ!”
Mấy câu nói này làm Lục Thiếu Nhiên không trả lời được.
Anh hơi buồn bực kéo tóc: “Vậy phải làm sao đây? Thực sự không được thì nói Sơ Bảo là nhận nuôi.”
Ánh mắt Nghiên Ca hơi sáng lên: “Cũng không phải là không thể…”
“Nhưng như vậy cũng chưa xong được! Dù sao vẫn sẽ có cách. Một mình thằng bé ở Paris đã rất đáng thương rồi, cho dù Ophy có tốt
với thằng bé thế nào thì cũng không thể gần gũi bằng bà nội ruột được. Đưa thằng bé về đi, dù sao thì ông trời cũng không tuyệt
đường người.”
Vẻ phiền muộn trên mặt Nghiên Ca cũng bớt đi phần nào, nhìm Lục Thiếu Nhiên lúc nào cũng lạc quan, từ tận đáy lòng nói: “Thiếu
Nhiên, cảm ơn anh!” “Được rồi, em khách sảo với anh như vậy làm gì. Lúc đầu em bằng lòng kết hôn với anh, anh còn không biết
làm sao để cảm ơn em nữa kìa! Haiz, tình cảnh này của anh, không phải là em không biết, cũng chỉ có em bằng lòng ở nhà anh chịu
đựng ánh mắt ghè lạnh của bố mę anh. Nếu đổi lại là người khác nhất định là đã sớm cãi nhau ầmi rồi. Chúng ta không cần phải
khách sáo như vậy. Người một nhà không phân chia rạch ròi!”
Nghiên Ca gật đầu, vẻ lo lắng từ từ tan đi.