Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Bởi vì lệch múi giờ nên chưa đến tám giờ tới Nghiên Ca đã đi ngủ.
Tám rưỡi, Sơ Bảo duỗi chân nhỏ, đôi mắt to tròn, xinh đẹp long la3nh chậm rãi mở ra.
Nghe thấy tiếng hít thở bên tai, cậu bé cẩn thận trở mình, giống như một chú mèo nhỏ nằm sấp nhìn Nghiên Ca
ngủ1 say.
Cái miệng nhỏ của Sơ Bảo chu lên, chống người dậy “mua” một cái, thơm lên mặt Nghiên Ca.
Cậu bé nhẹ nhàng xuống giườ9ng, đi dép, chậm rì rì đi ra khỏi phòng. Lúc đóng cửa lại còn len lén nhìn thoáng qua
Nghiên Ca.
Ra khỏi phòng, cải tay nhỏ của Sơ3 Bảo nắm chặt thành quyền, dụi dụi đôi mắt cay cay. Đi xuống cầu thang thì thấy
Lục Thiếu Nhiên về mặt hằm hằm nhìn điện thoại ở trong phò8ng khách. Tiếng gọi mềm mại non nớt của cậu bé
vang lên: “Bổ nuôi.” Lục thiếu Nhiên đột nhiên hoàn hồn, để điện thoại sang một bên, vẫy tay với Sơ Bảo: “Con trai
tỉnh ngủ rồi à?” Sơ Bảo gật đầu, lắc lư đi tới trước mặt Lục Thiếu Nhiên, làm ổ trong lòng anh: “Bổ nuôi. Khi nào
chúng ta về nước vậy?”
Lục Thiếu Nhiên có hơi giật mình: “Con trai, sao đột nhiên còn lại hỏi chuyện này vậy?”
“Bà Ophy sớm đã nói với con rồi. Bà phải đến nước M tìm chú Simon. Bà muốn dẫn con theo, nhưng mà… con
không muốn…”
Khuôn mặt non nớt của Sơ Bảo lộ ra vẻ buồn bã, nói: “Mặc dù con không nỡ rời xa bà Ophy, nhưng mà con muốn ở
bên cạnh mẽ hơn. Bổ nuôi, bổ giúp con được không? Lần nào mẹ cũng đồng ý với con là sẽ dẫn con đi cùng, nhưng
mà lần nào mẹ cũng nhận lúc con ngủ say mà lén lút rời đi. Có phải con là do mẹ nhặt được không?”
Lục Thiếu Nhiên nhìn Sơ Bảo ngồi trong lòng mình, trái tim cũng như sắp tan ra.
Cái mũi nhỏ cao thắng của bé giống hệt Nghiên Ca. Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, ánh đèn trong phòng
khách chiếu xuống còn sáng lấp lánh hơn cả sao trời.
Lục Thiếu Nhiên ôm chặt Sơ Bảo cả người vương đầy mùi sữa vào lòng: “Con trai à, con yên tâm đi. Lần này bổ
nuôi và mẹ sẽ dẫn con đi cùng, có được không?”
Sơ Bảo trợn tròn mắt, dường như không quá tin tưởng lời hứa này: “Thật sao bố nuôi? Bố không gạt con?” “Đương
nhiên là không đạt con rồi! Sau khi con đón một sinh nhật trọn vẹn, cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng đi.” Cái
miệng nhỏ đỏ nhạt của Sơ Bảo lập tức nở nụ cười, lộ ra hàm răng nhỏ xinh xắn: “Bổ nuôi, hứa rồi nhé! Nhất định,
nhất định không được bỏ con lại một mình!”
Lục Thiếu Nhiên gật đầu, ôm Sơ Bảo ngồi lên đùi mình, vừa yêu vừa thương đùa nghịch với bé.
Thằng bé này từ nhỏ đã lớn lên bên Nghiên Ca, kết quả nửa năm trước Nghiên Ca về nước, bẻ được đưa đến Paris
sống với Ophy.
Bên cạnh không có bạn bè, cũng không đi nhà trẻ, ngoài chơi mấy món đồ điện tử mà thằng bé cảm thấy hứng thú
ra thì không có gì khác.
Có lẽ là mấy lần Nghiên Ca trở về thăm cậu bé, cuối cùng đều vội vàng rời đi cho nên trong lòng nhóc con càng lo
được lo mất. Cậu bé tự lập nhưng tính tình lại hồn nhiên, còn có cả sự chín chắn, bất an mà lẽ ra trẻ con không nên
có.
Lục Thiếu Nhiên gác cằm lên đỉnh đầu Sơ Bảo, chỉ ước có thể cho cậu bé món đồ tốt nhất trên đời.
“Bố nuôi, bố không đi ngủ sao?”
Lục Thiếu Nhiên ôm bé lắc đầu: “Không ngủ. Bồ nuôi chơi với con!” Ánh mắt Sơ Bảo lóe lên vẻ tinh ranh: “Vậy… bổ nuôi cùng con
đi ra ngoài một lát được không?”
Lục Thiếu Nhiên nhướng mày, không cần nghĩ đã đồng ý: “Không thành vấn đề. Đi nào!”
***