Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lục Thiếu Nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt hơi suy sụp, đẩy ghế lùi về sau, đứng sững như tượng, thấy Lục Lăng
Nghiệp từ t3ừ đi đến thì thầm ai oán: “Chú Út à, bọn họ phạm pháp, muốn bắt cháu…”
Thấy Lục Lăng Nghiệp xuất hiện, hai cán 1bộ tuyển tân binh nín thở.
Họ nhìn anh, giơ tay chào: “Chào Thủ trưởng!”
Lục Lăng Nghiệp hơi nhíu mày: “C9ó chuyện gì?”
Sắc mặt của một trong hai vị đội trưởng tuyển tân binh hơi khó coi, ánh mắt lóe sáng, khó khăn nói “Báo cáo Thủ
trưởng, cậu ấy… là tân binh được đặc biệt gọi nhập ngũ trong đợt này, nhưng cậu ấy không chịu đi. Chúng t8ôi đã
báo cáo nhanh cho cấp trên, ông ấy đang trên đường đến đây!”
Nghiên Ca hoang mang nhìn Lục Thiếu Nhiên, lại nhìn vẻ mặt khó xử của hai đội trưởng.
Cô đến bên Lục Thiếu Nhiên: “Thiếu Nhiên, chuyện là thế nào? Trong điện thoại anh hét.”
“Báo cáo Thủ trưởng, chính cậu ấy gọi điện thoại hò hét, sau đó nói… nói…”
Lục Lăng Nghiệp bỗng nhíu chặt mày hỏi: “Nói gì?”
“Nói…” Hai đội trưởng nhìn nhau, cắn răng tiếp tục nói: “Cậu ấy nói, chỉ cần Thủ trưởng xuất hiện, chắc chắn sẽ
khiến chúng tôi không phải hối hận!”
Nghiên Ca: “…”
Vẻ mặt của Lục Lăng Nghiệp lạnh như băng, không nhìn ra cảm xúc, nhưng khuôn mặt âm u và khí thế lạnh lẽo đã
dọa Lục Thiếu Nhiên sắp khóc.
Anh ấy cúi đầu, đến bên cạnh hai cán bộ tuyển tân binh, dang tay khoác vai họ: “Người anh em à, hai người nghe
nhầm rồi!”
“Lục, Thiểu, Nhiên!”
“Lại đây!”
Bị chú Út gọi, Lục Thiếu Nhiên đau khổ đứng nghiêm lại, ưỡn ngực ngẩng cao đầu!
“Đây là thái độ của cháu đối với đội trưởng đội tân binh à?”
Lục Thiếu Nhiên lắc đầu lia lịa: “Không phải! Họ nghe nhầm rồi ạ!”
Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nói: “Cho nên, cháu đang nghi ngờ nguyên tắc tuyển binh của bộ đội ta sao?”
“Hả? Chú Út, cháu không có ý đó!”
Lục Thiếu Nhiên bối rối!
“Vậy, là ai nghe nhầm?”
Hai đội trưởng tân binh ở sau lưng anh chớp mắt nhìn nhau, bỗng nghiêm trang đi tới, mạnh mẽ nói: “Báo cáo Thủ
trưởng, thính lực của chúng tôi không có vấn đề, tuyệt đối phù hợp với bảy tiêu chuẩn nhập ngū!” Lục Thiếu
Nhiên: “…”
Lục Lăng Nghiệp chỉ nói mấy câu đã đè bẹp trí thông minh của Lục Thiếu Nhiên.
Anh ấy nhìn Lục Lăng Nghiệp như sống không còn gì nuối tiếc: “Chú Út , đừng như vậy mà, chúng ta là người một
nhà.”
“Lục Thiếu Nhiên, nghiêm!”
Lục Lăng Nghiệp nhìn anh ấy, nói: “Là quân nhân được tuyển chọn đặc biệt, cháu có ý kiến gì không?”
Lục Thiếu Nhiên há miệng, đối mặt với đôi mắt sắc bén như sõi của Lục Lăng Nghiệp, anh ấy khó khăn nuốt nước bọt: “Không,
không có!”
Anh ấy mẹ nó đâu có dám nói nữa!
Chủ Út sẽ chỉnh chết anh ấy mất! “Đưa đi!”
Lục Lăng Nghiệp vẫy tay, khi thể cao ngạo!