Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hai vị đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, một trái một phải kẹp cánh tay Lục Thiếu Nhiên, đi đến xe quân đội đang đỗ
ở ngoài cửa.
Lục Thiếu Nhiên bị giữ chặt, khuôn mặt tuấn tú vô cùng suy sụp.
Anh ấy nghiêng đầu, nom như sinh ly tử biệt: “Chú 1Út à, chú thật sự muốn như vậy sao? Chú à, cháu là cháu ruột
của chủ đó… Chú à…”
Nghiên Ca không nhìn được nữa, cô 9kéo kéo ống tay áo Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út à, thật sự đưa anh ấy đi nhập
ngũ sao?”
Lục Lăng Nghiệp không nói gì, đến k3hi cán bộ tuyển tân binh nhét anh ấy vào ghế sau, Lục Thiếu Nhiên vẫn hạ
cửa sổ xe xuống, vươn nửa người ra, giơ tay vẫy vẫn ha8i người.
“AA!”
Tiếng ‘ả cuối cùng là lúc đội trưởng tân binh kéo cửa sổ xe lên, kẹp luôn vào đầu Lục Thiếu Nhiên.
Nghiên Ca dở khóc dở cười đứng đó nhìn Lục Thiếu Nhiên, không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó hơi sai sai!
Thiếu Nhiên thật sự sẽ nghe lời như vậy sao?!
Sao cô lại cảm thấy không đáng tin lắm nhỉ! Đến tận khi chiếc xe kia lái đi xa, Lục Lăng Nghiệp mới thở dài: “Để nó
đi nhập ngũ là yêu cầu của ông cụ!”
“Không có cách nào nữa sao?”
Lục Lăng Nghiệp lắc đầu, nắm tay Nghiên Ca đi về: “Không cần nó phải gây dựng sự nghiệp, nhưng bây giờ nhập
ngũ chính là sự sắp xếp tốt nhất đối với nó. Ông cụ đã để mắt đến Quý Thần rồi!”
“Nhanh thể sao?”.
Lên xe, Lục Lăng Nghiệp gật đầu, lạnh lùng nói: “Sau khi Thiếu Nhiên nhập ngũ, anh sẽ sắp xếp để Quý Thần ra
nước ngoài một thời gian. Hai đứa nó chắc chắn phải tạm thời tách ra, không chỉ có Thiếu Nhiên, chỉ sợ kết cục của
Quý Thần cũng sẽ không tốt đẹp!”
Nghiên Ca nghe chủ Út giải thích, trong lòng cô rất bất đắc dĩ nhưng lại không nhịn được cảm thán: “Thời đại bây
giờ, chuyện này rất bình thường mà!”
“Đó là đối với em!” Lục Lăng Nghiệp khởi động xe, nở nụ cười lạnh lùng: “Đối với nhà họ Lục, bê bối này chính là
long trời lở đất!”
Nghiên Ca không nói gì nữa. Cô hiểu được, mặc dù chú Út đối xử với Thiếu Nhiên rất nghiêm khắc, nhưng thật ra
cũng vô cùng quan tâm đến anh ấy. Nếu không, anh hoàn toàn có lý do để không phải nhúng tay vào chuyện của
Quý Thần!
Lúc này sao Nghiên Ca có thể ngờ được, sau một tuần ngắn ngủi, trong quân đội lại truyền đến một tin tức, Lục
Thiếu Nhiên nhân lúc trực đêm đã chạy trốn thêm lần nữa!
*** Mới sáng sớm đã bôn ba hơn một tiếng đồng hồ, lúc Nghiên Ca thong dong về Cánh Hào, cô vừa vào cửa đã có một
thân hình nhỏ bé nhào vào lòng cô.
“Me.” Nghiên Ca vui vẻ bề Sơ Bảo lên: “Cục cưng, con dậy rồi à?”
Sơ Bảo cong môi, đôi mắt to trong veo như nước tràn ngập sự không vui: “Mẹ đi đâu vậy? Lại đi có việc cùng ông
trẻ à?”
Nghiên Ca: “…”
Lục Lăng Nghiệp ở phía sau cô khẽ mím môi: “Ngoan, thật là thông minh!”
Sơ Bảo hít mũi nói: “Ông trẻ, từ khi có ông, mẹ không cần con nữa rồi! Phải làm sao đây?” Nghiên Ca dở khóc dở
cười: “Sơ Bảo, con nói gì vậy. Đầu có không cần con chứ, mẹ và ông trẻ thật sự đi có việc mà!”
“Thật không ạ?”
“Tất nhiên là thật rồi!”
Nhìn một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, thím Dung ở phía sau dù chưa thân quen cũng mỉm cười.
Thời gian trôi qua rất nhanh, họ nghỉ ngơi trong biệt thự ở hoa viên Cảnh Hào một ngày, nghiên Ca chơi đùa cùng Sơ Bảo, cuộc sống
vừa nhẹ nhàng lại vừa thoải mái.
Hai ngày sau, biệt thự nhà họ Lục.
Trong phòng sách tầng hai, ông cụ Lục nhìn tấm ảnh trong tay, sắc mặt khó coi…