Thiên Đường Có Em

Chương 309

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Vụ tai nạn khiến Lâm Tiểu Vũ không may thiệt mạng là đả kích khó chấp nhận ngay được đối với Nghiên Ca. Cô
không ngừng tự trách bản th3ân mình, tại sao lúc đó lại để mặc Tiểu Vũ và Cố Hân Minh rời đi. Nếu như có ngăn
họ lại thì có phải kết quả đã khác rồi không? Nhưn1g bây giờ có nói gì đi nữa cũng đã quá muộn.
Cố Hân Minh nếm trải được nỗi đau đớn sống không bằng chết, còn cô lại chẳng là9m được gì khác ngoài việc
đứng nhìn.
Lâm Tiểu Vũ không có người thân, cho nên tang lễ của cô ấy được tổ chức rất đơn giản. Ha3i ngày sau, trong một
nghĩa trang ở thành phố B, vài di vật còn sót lại của Lâm Tiểu Vũ được đưa vào mộ. Nhưng không ai ngờ được là
C8ố Hân Minh đã âm thầm giấu đi một mảnh xương của cô ấy.
Kể từ ngày đó, trên cổ anh ta có thêm một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây có hình dạng một chiếc hộp nhỏ được
làm rất tinh xảo, song không ai biết rằng trong đó có cất giữ thứ gì.
***
Hai ngày sau, lúc chập tối.
Trên đoạn đường từ nghĩa trang thành phố B trở về, trời đổ mưa thu lất phất. Từ từ sau tai nạn của Lâm Tiểu Vũ,
thành phố B vẫn luôn có mưa nhỏ, có vẻ như ngay cả ông trời cũng đang xót thương cho cô ấy.
Tại biệt thự Cảnh Hào, Nghiên Ca lê tấm thân mệt mỏi cùng Lục Lăng Nghiệp và nhóm người Yến Thất lần lượt
bước vào phòng khách. Cô vẫn mím môi không nói lời nào, Lục Lăng Nghiệp ngồi bên cạnh cô với vẻ mặt trầm tư.
Yến Thất và Yến Thanh đưa mắt nhìn nhau, Ôn Tiểu Nhị lại càng không biết làm thế nào để phá tan bầu không khí
trầm lặng này.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà Cố Hân Minh tiều tụy đi trông thấy. Anh ta ủ rũ ngồi cúi đầu trên chiếc ghế đơn,
không biết đang nghĩ gì.
Nghiên Ca nhìn chằm chằm vào Cố Hân Minh. Việc đã đến nước này, cho dù trong lòng cô có bao nhiêu oán trách,
nhưng thấy anh ta thất thần như thế, lại cảm thấy không nỡ lòng nào.
Cô biết, cho dù anh ta không yêu Tiểu Vũ nhưng chắc chắn anh ta cũng không mong cô ấy xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa những ngày qua, bọn họ đều nhìn ra được là Cố Hân Minh đã yêu Lâm Tiểu Vũ sầu sắc từ lâu, nhưng bản
thân anh ta đến bây giờ mới hiểu rõ tình cảm của mình.
“Này, mọi người đừng im lặng mãi như thế, chuyện đã rồi, dù sao chúng ta cũng phải sống tiếp chứ.” Ông Tiểu
Nhị ngẫm nghĩ lâu mới lắp bắp nói được một câu có chút ý nghĩa.
Cậu ta nhìn về phía Yến Thất, cô ấy vội vàng phụ họa: “Đúng đấy, chị Tiểu Vũ… chị ấy ở trên trời cao nhất định
cũng không muốn mọi người cứ suy sụp thế này đâu. Nghiên Ca, Minh Tử, hai người hãy nghĩ thoáng một chút.”
Nghiên Ca liếc nhìn Yến Thất, bộ đồ màu đen trên người cô càng làm nổi bật vẻ thất thần.
Cô gật nhẹ đầu, nói: “Qua mấy ngày nữa thì sẽ ổn cả thôi.”
Cô không chắc bản thân có tốt lên không.
Đúng như lời Ôn Tiểu Nhị nói, người sống vẫn phải sống tiếp, ai trong sổ bọn họ mà chẳng có người mình trân
trọng. Sau chuyện không may xảy ra với Lâm Tiểu Vũ, dường như mọi người đều bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến
những người bên cạnh.
Nghiên Ca nhét tay lạnh buốt vào lòng bàn tay của Lục Lăng Nghiệp, lại liếc nhìn Cố Hân Minh. Cô suy nghĩ một
lúc rồi thở dài, nói: “Cố Hân Minh, chuyện của Tiểu Vũ là một tai nạn, anh… anh bớt đau lòng.”
Dù sao giữa hai người họ cũng không có hận thù gì sâu xa.
Nghiên Ca biết, Lâm Tiểu Vũ yêu Cố Hân Minh rất sâu đậm. Nếu không, với tính cách và suy nghĩ của cô ấy, sao có
thể cam lòng dây dưa mãi với anh ta lâu như vậy mà không chịu rời xa.
Nói cho cùng, tất cả là tại trời cao trêu người.
Bọn họ từng cho rằng, tình yêu chỉ là lời nói suông, nhưng đâu biết rằng nó dần dần đã ngấm sâu vào máu từ khi
nào mà chẳng hay.
Cố Hân Minh run lên, anh ta nhìn Nghiên Ca với vẻ không dám tin, cứ như thể không ngờ rằng cô sẽ nói những lời
an ủi như vậy với mình.
Đôi mắt đờ đẫn của anh ta hiện lên một thoáng xúc động, bèn thắng người, cúi đầu đáp: “Tôi đi trước đây, mọi
người nói chuyện đi.” Lúc đi tới huyền quan, anh ta chợt dừng bước, không quay đầu mà khàn giọng nói: “Chị
dâu, tôi xin lỗi.”
Dứt lời, anh ta vội vã rời đi. Mọi người nhìn theo bóng lưng cô liêu ấy và chỉ biết thở dài.
Yến Thất lắc đầu, bùi ngùi: “Nếu Minh Tử biết trước là Tiểu Vũ gặp tai nạn, có khi anh ấy sẽ hiểu rõ lòng mình sớm
hơn. Haiz, đúng là trớ trêu, thế gian này làm gì có thuốc hối hận, càng chẳng có cái gọi là nếu biết trước…”


“Xem ra, anh ấy cũng phải cần rất nhiều thời gian mới có thể thoát khỏi nỗi đau này.”
Ôn Tiểu Nhị cất vẻ cười đùa thường thấy, dõi mắt nhìn theo Cố Hân Minh lái xe rời đi. Tuy là bọn họ anh em với
nhau, nhưng bây giờ lại không biết phải nói gì hay làm gì cho anh ta.
Đây mới là điều khiến bọn họ cảm thấy bất lực nhất.
“Yến Thanh, trong tháng tới, cậu rời doanh trại mới trở về đội thủy quân lục chiến, tạm thời nhận tiếp nhận công
việc của cậu ấy.”
Lục Lăng Nghiệp im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng dặn dò Yến Thanh.
Anh ta gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi, Lục lão đại cứ yên tâm, tôi sẽ để ý tới cậu ấy.”


“U. Mọi người về cả đi, ngày mai tôi sẽ trở lại thành phố G.”
Yến Thất lưu luyến nhìn Nghiên Ca, rồi nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Lục lão đại, anh còn không định trở về đội sao? Thời gian này, cấp
trên kiểm tra nghiêm lắm, em cũng không dám rời đội nữa. Bọn họ vừa mới khôi phục lại chức vụ thủ trưởng của đội lục chiến Phi
Ưng cho anh, nếu anh còn không trở lại,erằng bọn em không chống đỡ nổi.” Cô ấy gói gọn tình hình trong đôi ba câu. Yến Thanh và
Ôn Tiểu Nhị cũng gật đầu: “Đúng đấy, Lục lão đại, đội lục chiến Phi Ưng không thể thành đám rắn không đều được. Lâu rồi anh
không trở lại, đám ranh con ấy lười biếng lắm.”


“Tôi sẽ sắp xếp.”
Lục Lăng Nghiệp trầm lặng trong giây lát, cuối cùng đưa ra câu trả lời.

Bình Luận (0)
Comment