Thiên Đường Có Em

Chương 310

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sau khi mở lòng, cái miệng nhỏ của Nghiên Ca vẫn luôn ríu rít nói không ngừng.
Cô mỉm cười, đôi mắt trong veo nhìn thẳng Lục Lăng Ngh3iệp, trong lòng lại càng thêm vui mừng. Năm đó thật sự
là anh!
“Chuyện em xuất hiện ở Cẩm Bá là do Mộ Tân Nhu làm!”
Giọng nó1i của Lục Lăng Nghiệp bỗng nhiên trở nên trầm thấp. Trong lòng Nghiên Ca vừa sợ hãi vừa kinh ngạc:
“Chú Út, anh biết ư?!” “Ừ! Bởi vì năm đó9 nếu không phải em thì chính là cô ta!”
Nhận được câu trả lời này, trong lòng Nghiên ca chỉ toàn là khiếp sợ. Cô nhìn chằm chằm Lục 3Lăng Nghiệp: “Sao
anh biết được là cô ta? Chẳng lẽ… năm đó, người đi vào gian phòng kia vốn là…” Đáy lòng Nghiêm Ca bỗng run sợ. Như vậy8 xem ra, Mộ Tân Nhu phải hận cô đến mức nào chứ?
Nếu như ban đầu Lục Lăng Nghiệp không ở trong căn phòng kia, như vậy người chờ sẵn ở đó.
“Người đàn ông trong căn phòng kia vốn không nên là anh! Mà người phụ nữ kia cũng không nên là em! Tất cả
đều là do trời xui đất khiến!”
Lời giải thích của Lục Lăng Nghiệp hơi sâu xa nhưng Nghiên Ca thông minh có thể nhìn ra vấn đề. Cô thử dò xét
anh: “Chú Út, có phải đến giờ có một số việc vẫn không thể nói cho em hay không?”
“Vậy em hỏi, anh chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu thôi. Có được không?”
Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp thoáng lóe lên: “Em cũng thông minh đấy!”
Nghiên Ca nhướng mày: “Anh không thể nói cho em biết nhưng em có thể tự đoán. Thứ nhất, người kia muốn hại
anh cho nên mới xuất hiện ở trong căn phòng đó đúng không?”
Lục Lăng Nghiệp mặt không cảm xúc nhìn Nghiên Ca. Dưới ánh mắt ngập tràn mong đợi của cô, anh chỉ nhướng
mày một cách khó hiểu.
Đôi mắt Nghiên Ca sáng lên vì vui vẻ: “Em đã đoán đúng! Vậy… người kia chắc hẳn chính là chủ mưu thật sự của
đêm đó? Mà Mộ Tân Nhu muốn… khụ khụ… quan hệ với anh ta?”
Ánh mắt sắc bén của Lục Lăng Nghiệp đã trở nên phức tạp hơn, anh im lặng hồi lâu rồi mới thốt ra hai chữ “Tiếp
tục!”
Nghiên Ca phát huy toàn bộ khả năng động não muốn xâu chuỗi mọi chuyện của năm năm trước lại.
Cô mân mê đầu ngón tay, vừa nghĩ vừa nói: “Em đoán, Mộ Tân Nhu vốn muốn đưa em đến gian phòng kia để thay
thế cho cô ta! Thật sự buồn cười! Lúc đầu em coi cô ta là bạn thân nhất, kết quả cô ta chẳng những ngủ với bạn trai
của em, sau đó còn khiến cho em phải trải qua biết bao uất ức không thể nói nên lời như vậy. Em…”
“Ngủ với bạn trai của em?!”
Nghiên Ca thầm cắn răng hối hận. Vì trong lòng đang không ngừng khinh bỉ Mộ Tận Nhu nên cô lỡ miệng nói ra
chuyện không nên nói.
Khi nghe thấy câu hỏi trầm thấp của Lục Lăng Nghiệp, Nghiên Ca mới cảm thấy không ổn rồi.
Cô nhăn mặt nhìn gương mặt tuấn tú u ám của anh, trái tim nhỏ không nhịn được khẽ run lên: “Chú Út, em lỡ lời…
em… á!”
Tốt nhất đừng nói gì nữa!
Chú Út mất hứng, kết quả Nghiên Ca có thể tự tưởng tượng được.
Trong bồn tắm, từng đợt sóng nước dâng trào mãnh liệt rồi nước tràn ra cả sàn, âm thanh va chạm và tiếng sóng
nước tạo nên cảm giác rạo rực không nói nên lời.
Cả căn phòng chìm trong cảnh xuân nóng bỏng, say mê lòng người.
Khi hai người rời khỏi biệt thự, Nghiên Ca ngửa đầu nhìn lên mặt trời đã lên đến đỉnh, ánh mắt ảm đạm!
Cô đói đến mức ngực dán vào lưng, giữa hai chân lại rất khó chịu, đi lại vô cùng khó khăn.
“Á, chủ Út…”
Đột nhiên, Nghiên Ca bị người từ phía sau đi đến bể bổng lên, khiến cô bị hoảng sợ hét lên, thuận tay ôm lấy cổ
anh.
“Có đối không?”
Nghiên Ca nghiến răng: “Anh nói xem!”
Cô thật sự rất buồn bực. Thể lực của người này sao lại tốt như vậy chứ?!


Tối qua đã lăn lộn một đêm khiến cô mệt mỏi đến mức ngay cả thở thôi cũng mất sức rồi.
Vất vả lắm mới có thể ngâm nước nóng một hồi, kết quả lại bị anh ăn sạch, đến cả xương cốt cũng không còn.


Lúc này, ánh mặt trời chiếu lên hai người, Nghiên Ca nhìn anh tinh thần sảng khoái thì chỉ biết lầm bẩm: “Không công bằng! Quá
không công bằng…” Lát sau, đi đến một góc biệt thự, sau khi mở cửa cuốn gara để xe ra, Lục Lăng Nghiệp đặt Nghiên Ca lên ghế lái,
anh cưng chiều xoa đầu cô: “Chúng ta đi đón con trai đi!”
Nghiên Ca hơi hoảng hốt nhưng đối diện với cặp mặt dịu dàng kia, trong lòng cô lại ngập tràn ấm áp.
Sơ Bảo là con trai của cô và anh!
Trên đường về, bàn tay của anh chưa từng buông lỏng bàn tay Nghiên Ca. Khi xe đi gần đến đầu ngò rồi dừng lại, Lục Lăng Nghiệp
nhìn chằm chằm tấm kính chắn gió trước mặt, môi mỏng khẽ mở: “Về nước, ly hôn với Thiếu Nhiên đi!”

Bình Luận (0)
Comment