Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 36 - Đột Phá

Đêm hôm đó ánh lửa bập bùng, mùi thịt chín thơm phức lan tỏa khắp cánh rừng, đám người Thiết Trụ đều ăn đến no tròn bụng, nhất là Võ Vu Minh kia, hắn nhồi nhét vào động không đáy của mình đến hơn mười ký thịt.

Công Tôn Uyển cũng đạm mạc nuốt vào mấy miếng sau đó lặng lẽ đi ra một góc xa, vận công, tiêu hóa lực lượng linh khí bên trong.

Đây quả thực là một buổi đại tiệc thiên hạ khó gặp, bất kỳ cao lương mỹ vị gì trên đời đứng trước món thịt nướng này đều là thứ bỏ đi.

Vũ Thiên Long cũng không ăn nhiều, hắn cắn vào một miếng huyết sâm, chuẩn bị trùng kích Ngưng Khí sáu tầng.

Gốc huyết sâm này chứa đựng lực lượng linh khí cực kỳ mạnh mẽ được chậm chạp tích góp qua cả ngàn năm, cho nên vừa mới nuốt vào, Vũ Thiên Long cảm giác thân thể ngay lập tức nóng ran, cổ họng khô khốc, trên đỉnh đầu khói trắng ngùn ngụt bốc lên, trong kỳ kinh bát mạch linh khí như Du Long bôn đằng không ngừng càn quét, tràn về đan điền.

Kinh mạch một khắc này cũng bạo trướng, một cỗ đau nhức muốn tê tâm liệt phế thình lình kéo đến, Vũ Thiên Long ngay lập tức khai công, đả tọa trên mặt đất, Đại Việt Tôn Tiên Kinh điên cuồng vận chuyển.

Bên ngoài thân thể Vũ Thiên Long bị bao phủ bởi một màn sáng bạc, tựa hồ sương khói mông lung, cả người hắn mặc dù chật vật như lập tức toát ra khí thế xuất trần.

Đêm hôm đó, đúng vào thời khắc hạo nguyệt sáng tỏ nhất, mảnh trăng bạc phủ xuống cánh rừng một màn sáng mờ ảo, trong bóng đêm liêu trai có đến mấy trăm đôi mắt đỏ ngàu tựa như ánh lửa chằm chằm nhìn hướng đám người Vũ Thiên Long.

Lúc này tâm trí Vũ Thiên Long đã đắm chìm bên trong thức hải, hắn đang ở giai đoạn mấu chốt nhất để đột phá Ngưng Khí tầng sáu, trong đan điền, linh khí mạnh mẽ không ngừng xoay chuyển, tạo thành một cái mũi khoan đánh thẳng vào tấm màn ngăn vị trí trung thượng đan điền.

Thể nội vang lên từng hồi thanh âm tiếng nổ lách tách tựa như củi khô bị đốt cháy, trên đỉnh đầu Đại Việt Tôn Tiên Kinh càng ngày càng trở nên cuồng bạo, Tiên Mệnh ấn ký phát tán quang minh lập lòe, phạm vi ngàn trượng, linh khí đất trời đều bị Đại Việt Tôn Tiên Kinh hấp dẫn cuồn cuộn mà đến.

Không gian xao động, càng có hàn phong lạnh lẽo quét ngang, thi thoảng từng tiếng hú rợn người từ sâu trong cánh rừng vọng lại, tựa hồ báo hiệu cho một đêm không mấy bình an.

" Song Thủ Huyết Bức!! " Công Tôn Uyển là người đầu tiên tỉnh lại, nàng vừa rồi cũng đi nếm thử đột phá nhưng cả mấy lần đều gặp phải thất bại, lúc này mấy trăm cái ánh mắt như ngọn đèn dầu khẽ chớp động, nhấp nháy trong đêm.

Bốn người kia nghe được tiếng hét của Công Tôn Uyển cũng thất thần mở mắt, phản xạ cực nhanh, bảo kiếm đồng thời rời khỏi vỏ, thân thể nhất tề đứng thẳng, ai nấy đều tỏ ra cảnh giác cao độ.

Những con mắt kia có màu đỏ thẫm, gần như ngay khi năm người vừa thấy, thì nháy mắt đã có từng trận âm thanh vỗ cánh truyền ra, hàng trăm con dơi to bằng lòng bàn tay, nhưng lại có hai đầu, bay ra thành đàn. 

“Song Thủ Huyết Bức, trên nanh vuốt của bọn chúng có kịch độc, dung huyết phong hậu!”.

" Vũ Thiên Long, hắn đang đột phá chúng ta cùng thủ hộ cho hắn! " Thiết Trụ cầm trên tay thanh đại kiếm, thần sắc ngưng trọng, hắn nhìn đàn dơi đông nghịt như cuồng phong đang quét tới.

“ Ngũ Kiếm Tề Thiên.” Công Tôn Uyển biến sắc, lập tức kinh hô, thân hình nhoáng một cái đã thay đổi phương hướng, tốc độ trong sát na đó cũng bộc phát, thanh trường kiếm trên tay nàng bay ra, lăng lập giữa hư không, đồng thời có thêm bốn thanh kiếm nữa được phóng xuất, hội tụ cùng một chỗ tạo nên tiểu kiếm trận.

Kiếm ảnh chập chùng không ngừng xoay chuyển xung quanh thân thể Vũ Thiên Long, chỉ nhìn thấy tàn kiếm sắc bén chém gọt lên hư vô, một vài đầu Song Thủ Huyết Bức lao vào đều bị kiếm khí chặt chém, thân hình không toàn vẹn rơi lả tả trên mặt đất.

Bầy dơi này không chỉ công kích một mình Vũ Thiên Long, đám người Thiết Trụ đang điều khiển kiếm trận cũng bị từng con dơi nhỏ bấu chặt vào thân thể, trên miệng nó phát ra thứ âm thanh nỉ non như âm phong cực kỳ khó nghe.

Hai mắt Công Tôn Uyển cũng co rút lại, nàng phất tay lên, lập tức ở trước người xuất hiện một lá bùa, chậm rãi bùng cháy, tràn ra thứ ánh sáng màu xanh lam lại hóa thành một màn sáng bao phủ lấy toàn thân, tốc độ của nàng cũng tăng lên, vội vã thay đổi phương hướng, linh hoạt đánh ra vô số đạo chỉ pháp vào bên trong tiểu kiếm trận. 

Vũ Thiên Long lúc này mặc dù mê man, nhưng trong thần thức cũng cảm nhận được có biến cố đang xảy ra, bởi vì thần thức sớm hình thành nên hắn cực kỳ nhạy cảm đối với nguy hiểm.

Tấm màn ngăn tại trung thượng đan điền giờ phút này đã bị khoan phá đến hơn một nửa, linh khí bên trong trời đất theo quỹ tích của Đại Việt Tôn Tiên Kinh không ngừng rót vào, hắn có thể cảm nhận toàn bộ sự việc đang phát sinh, nhưng lại không thể mảy may cử động thân mình.

Giờ phút này, những con dơi tiến đến kia, oong một tiếng, lại phân biệt tạo thành năm đàn khác nhau, tiến hành công kích đám người Thiết Trụ.

" Không!! " Võ Vu Nam hét lên một tiếng kinh hãi, trên đầu hắn mấy chục con dơi nhỏ không ngừng cấu xé, từng miếng da mang theo tóc đen bị bóc xuống thành mảng, theo đó máu tươi cũng chảy ra ròng ròng, Võ Vu Nam đưa tay cố hất bỏ những con dơi kia nhưng cơ hồ chúng đều dán chặt lên đầu, càng đả động chúng càng trở nên cuồng bạo.

Bầy dơi này thực lực không cao, chỉ ở vào khoảng Ngưng Khí tầng ba, thế nhưng số lượng lại quá nhiều, cơ hồ đếm không xuể, đám người Thiết Trụ, Công Tôn Uyển lúc này đều cực kỳ chật vật.

" Không được gián đoạn kiếm trận, hắn đang ở thời khắc mấu chốt " Thiết Trụ nhìn đồng bạn, trên trán hắn mồ hôi đã lấm tấm, đến y phục cũng bị móng vuốt của Song Thủ Huyết Bức xé nát.

" Ầm..Ầm " Trong thể nội Vũ Thiên Long vang lên mấy thanh âm tiếng nổ lớn, thình lình hắn mở miệng gào lên một tiếng: " Phá " Mũi khoan linh khí ngay lập tức xé toạc tấm màn ngăn " Đông..Đông " Như thiên quân vạn mã chạy chồm, lực lượng linh khí điên cuồng tràn vào cánh cửa Ngưng Khí tầng sáu, Vũ Thiên Long mở mắt, thoắt một cái thân hình hắn đã ở phía bên ngoài tiểu kiếm trận.

Nhìn đám dơi đông nghịt, chen chúc nhau mà đến, Vũ Thiên Long hừ lạnh một tiếng, song thủ cùng triển khai chém giết, Lăng Không Kình tạo thành vô số đạo chỉ khí, chuẩn xác đánh thẳng lên đám Song Thủ Huyết Bức.

Bọn người Thiết Trụ cũng đồng thời thu hồi bảo kiếm, như trút được tảng đá nặng trên lưng, kiếm khí lăng thiên, điên cuồng chém giết, chém giết đến đỏ mắt.

Hơn một canh giờ qua đi, trời cũng vừa hửng sáng, trên mặt đất là vô số đầu Song Thủ Huyết Bức không toàn vẹn nằm đầy một mảnh, mùi vị huyết tinh nồng đậm lan tỏa, đếm sơ sơ cũng có đến hơn mấy ngàn.

Một đêm mệt mỏi, đám người Vũ Thiên Long lại tiếp tục lên đường, Hải Vân sâm lâm cơ hồ rộng bạt ngàn vô tận, càng nhìn không thấy điểm cuối, dừng trên Hải Vân Quan ngắm cảnh trời biển, xem thiên không vô tận mà lòng người bỗng nhiên thấy mình nhỏ bé vô cùng.

Đông Hải phía xa mịt mù sóng dữ, từng con sóng bạc đầu cao đến mấy chục trượng không ngừng chồm lên nhau, đánh vào ghềnh đá, phát ra thứ âm thanh như mời mọc, réo gọi.

" Hùng vĩ! " Vũ Thiên Long chỉ biết che miệng thốt lên một câu cảm thán.

" Đây mới là thế giới bên ngoài, mặc dù muôn vàn hung hiểm nhưng cũng không kém phần tươi đẹp ".

Không lâu sau, sáu người tiếp tục đi, không có cưỡi thuyền, không xe ngựa, sau khi trải qua sự việc lần này, Vũ Thiên Long đề nghị ban đêm tìm hang đá nghĩ ngơi, còn ban ngày thì đi bộ, Công Tôn Uyển không phản đối gì, còn đám người Thiết Trụ hơi suy nghĩ một chút rồi cũng nhẹ gật đầu. 

Sáu người chậm rãi đi xa, dọc theo bờ Đông Hải, đi nhanh về phía bắc.

Thời gian đi qua, rất nhanh đã một tháng. 

Một tháng này, là quãng đường dài nhất mà non nửa đời người của Vũ Thiên Long từng đi qua, hắn thấy được một tòa rồi lại một tòa núi lớn, thấy được một mảnh rồi lại một mảnh rừng rậm, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, toàn bộ trời đất giống như là man hoang vậy. 

Một lần, lúc sáu người bọn họ đang chạy đi thì đột nhiên mặt đất run rẩy, Vũ Thiên Long kinh nghi phát hiện, ở một mảnh sơn mạch phía xa, rõ ràng có một người khổng lồ toàn thân mọc lên vô số lông lá, chậm rãi bước từng bước một, mỗi một lần bước chân của người khổng lồ này rơi xuống, mặt đất đều chấn động dữ dội. 

Người khổng lồ như thế này, khiến cho Vũ Thiên Long không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Còn có một lần ở trong đêm, bọn hắn đang ở trong một sơn động vắng vẻ nhìn ra, đột nhiên ở phía xa sấm chớp nổ vang, Vũ Thiên Long nhìn thấy một con chim lớn, vô cùng lớn, lớn chừng ngọn Hải Vân Sơn đang gào thét bay qua, trên người có tia sét tự hành chạy qua chạy lại, ở trong đêm thoạt nhìn cực kỳ kinh người. 

Công Tôn Uyển gọi nó là chim Lạc, loài chim chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe đồn chim Lạc này đến từ thượng giới, mang trong mình huyết mạch còn cao quý hơn cả Phượng Hoàng.

Chim Lạc đại biểu cho sự trường tồn vĩnh cửu, đại biểu cho ý chí không bao giờ chịu khuất phục, Lạc Tiên chính là con của Thần Nông, vị Thần Minh xuất hiện trong đạo giáo bên Bắc Thiên Hoa Hạ.

Mà làm cho Vũ Thiên Long khắc sâu nhất, là vào một ngày, bọn hắn thấy được nơi xa Đông Hải.

Ở bên cạnh bờ có một con hung thú bốn chân ngắn nhỏ, nhưng cái đầu lại như một ngọn tiểu sơn, bị một con cá sấu màu vàng lớn chừng vạn trượng từ bên trong Đông Hải lao ra, một ngụm thôn phệ con hung thú này, ánh mắt của nó lạnh như băng, còn nhìn thoáng qua sáu người, Vũ Thiên Long bị một màn này làm cho hoảng sợ.

Chỉ một cái nhìn kia đã khiến cho đầu bọn hắn ù ù, khóe miệng tràn ra máu tươi, đại não đau như muốn đổ vỡ, mất mấy ngày, mới miễn cưỡng khôi phục được.

Bình Luận (0)
Comment