Ba người Hôi Thành, Võ Hi Thúc cùng lão già Điền Thất đối ứng ba tên đầu lĩnh sơn tặc Trương Đại Tráng, Ký Nương, Hồ Đường.
Một thân áo trắng Võ Hi Thúc dẫn đầu rút kiếm phóng lên phía trước chém giết mấy tên sơn tặc lâu la, Hôi Thành tự xé áo bản thân lộ ra một thân cơ băp săn chắc xông về thẳng hướng Trương Đại Tráng.
Hai bên Trương Đại Tráng cùng Hôi Thành đối quyền với nhau, cả hai cùng lui về sau mấy bước.
"Hậu thiên đỉnh phong, haha thật là có ý tứ." Trương Đại Tráng hăng máu như một tên điên lao vào phía trước, trên đường chạy tới không quên tiện tay xé nát mấy tên tử sĩ. Hôi Thành lau một ít máu trên khóe miệng thầm nghĩ
"Hừ, không ngờ cũng là hậu thiên đỉnh phong, nhưng khí lực có chút lớn nha."
Những người có cảnh giới hậu thiên như Trương Đại Tráng hay Hôi Thành có thói quen chiến đấu bằng sức mạnh nhiều hơn là kĩ năng, nên bọn họ thường dùng cứng đối cứng, tuyệt học võ công chỉ có tiên thiên mới phát huy hết tác dụng, nên hai bọn họ lười học.
Điền Thất uống một ít rượu từ bầu rượu vắt sẵn bên hông, chỉ thấy lúc này mặt Điền Thất ửng đó lên rồi đi một bài quyền nhìn rất ảo diệu với Hồ Đường.
"Ổ, đây chẳng lẽ là tuyệt học võ say của Điền lão đầu vang danh thiên hạ, một thân tiên thiên võ công né tránh cao, lực tấn công mạnh đây sao, rất đáng sợ nha."
Hồ Đường cười ha hả, tay phải cầm quạt, tay trái thành hình ưng trảo, nhảy lên về phía trước muốn bắt con mồi này, quyền pháp rất ác độc, tốc độ lại nhanh, đây chính là sự khác biệt to lớn giữa cao thủ tiên thiên và hậu thiên.
Võ Hi Thúc đường kiếm ảo diệu, nhẹ nhàng thanh thoát, mặc dù tuổi trẻ nhưng đã có hậu thiên đỉnh phong thực lực. Khác với loại chỉ biết dùng sức mạnh như Hô Thành cùng Trương Đại Tráng, Võ Hi Thúc là có môn phía rõ ràng, võ công chân truyền, cho nên sẽ mạnh hơn hai người kia rất nhiều.
Ký Nương cười tươi bay về phía Võ Hi Thúc. Mặc dù là tiên thiên cao thủ, nhưng là võ học không thể sánh bằng danh môn chánh phái như Võ Hi Thúc được, hắn ta dùng võ học bù đắp chiến lực, đánh tạm thời ngang cơ với Ký Nương.
Lúc này từ phía sau có khoảng gần trăm tên lâu la sơn tặc bộc hậu chạy tới, ý đồ ngư ong đắc lợi, Trần Xuyên liếc mắt, rút kiếm đánh về phía bọn chúng, mặc dù đây là lần đầu đối chiến, đối phương lại đông, nhưng dù sao Trần Xuyên xưa đâu bằng nay, một thân võ học tiên thiên, đám lâu la này làm gì là đối thủ được.
Hai bên đang giằng co quyết đấu, Trần Xuyên đang xử lý đám người thì từ đâu ra gần trong bụi cỏ gần đó, một tên áo đen bay ra đạp vào Trần Xuyên một cái.
Đối phương ra tay quá nhanh, lại là cao thủ tiên thiên, cho nên Trần Xuyên bị đạp bay xuống đất. Tên áo đen nhìn Trần Xuyên một cái, sau đó ý đồ chạy lại chiếc xe ngựa mà đám người Thượng Quan Hâm Dao đang ở trong đó.
Tên áo đen chưa đến lại gần, chỉ thấy từ trong xe bay ra ba cây châm nhọn, tên áo đen lách người sang phải, Song Ngư từ bên trong xe bay ra ngoài đánh về phía tên áo đen.
Trần Xuyên lúc này ngồi dậy, yểm trợ Song Ngư đánh với tên áo đen, thân thủ tên này rất mạnh, một chọi hai nhưng không rơi vào thế yếu.
Võ Hi Thúc liếc mắt thấy Song Ngư bay ra khỏi xe đánh với người áo đen, thế là gật đầu với Ký Nương một cái, hai người đồng thời ra chiêu đánh về Điền Thất cùng Hôi Thành.
Điền Thất bất ngờ không né kịp lăn ra chết tươi tại chỗ. Còn Hôi Thành dường như đã biết trước cho nên trước cho nên vận dụng nội công lên thẳng tiên thiên hậu kỳ, một chưởng đánh chết Trương Đại Tráng sau đó lùi về phía xe ngựa.
"Đại Tráng..". Ký Nương cùng Hồ Đường đồng thời hô to, chạy về đỡ tam đệ của mình.
Vốn dĩ chuyên cướp hàng lần này đã nằm trong tay, trong ứng ngoại hợp, không chút sơ xót, nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống như thế này.
"Hừ, biết rõ ngươi không có gì tốt mà." Hô Thành phủi phủi tay, đám lâu la cũng đã bị hắn tiện tay đánh chết hết.
"Là do ta sơ xót, không ngờ đường đường Dương Thành, với võ công dương gian chưởng, cao thủ tiên thiên hàng thật giá thật, vậy mà lại hóa thân thành tên thô lỗ Hô Thành, qua được mặt chúng ta." Võ Hi Thúc cười nói.
"Hừ, ngươi không phải Võ Hi Thúc, mặc dù đóng giả rất tốt, đường kiếm cũng giống, nhưng Hi Thúc tên nhóc kia ra kiếm dứt khoát, không thanh thoát nhẹ nhàng như ngươi."
"Ha ha, không ngờ chưa gì đã bị nhận ra, tên kia đúng là đã bị chúng ta cho đi trước, các ngươi sẽ sớm đoàn tụ." "Võ Hi Thúc" lúc này sát khí trên người tăng lên, chém về phía Hô Thành, Hồ Đường cùng Ký Nương thấy thế cũng không rảnh rỗi, lấy ba chấp một, bụi bay tứ phía.
Người áo đen một chưởng chưởng về phía Song Ngư, làm bay đi khăn che mặt. Trần Xuyên liếc mắt thầm nghĩ.
"Thật xinh đẹp nha."
Nhưng không cho cậu nhiều cơ hội, cậu đánh giết mấy tên sơn tặc lâu la còn lại, nhảy về phía Song Ngư đỡ dậy.
"Cô không sao chứ.?"
Song Ngư gật đầu rồi la lên
"Bảo vệ tiểu thư."
Trần Xuyên đỡ Song Ngư dậy rồi bay về phía tên áo đen. Song Ngư phía sau xử lý mấy tên lâu la yểm trợ ngược lại câu.
Người áo đen dùng hai tay kẹp lấy kiếm Trần Xuyên ý đồ bẻ gãy, nhưng kì lạ là mặc dù võ công người áo đen rất cao, nếu kiếm bình thường thậm chí cho dù là đao nặng mấy chục cân, có lẽ cũng đã gãy làm đôi, nhưng kiếm của Trần Xuyên không hề hấn gì cả.
Trần Xuyên dùng kiếm phái hai mươi bốn chiêu, cố ý kéo dài khoảng cách tên này, nhưng phải nói là tên áo đen này quá mạnh, trên tay ẩn ẩn có một luồng khí vô hình, mặc dù rất nhạt, nhưng có lẽ là bán tông sư.
Người áo đen dùng chân đạp Trần Xuyên một cái bay ra xa, sau đó nhảy thật nhanh về phía xe ngựa, hai tay túm lấy Thượng Quan Hâm Dao cùng Song Nhi, hướng lên núi chạy đi.
Mấy tên sơn tặc lâu la kia thấy thế cũng nhanh chóng tản ra rút lui.
"Ha ha, Dương tiền bối, hẹn ngày tái ngộ." "Võ Hi Thúc" nhảy lên cao chạy đi, Hồ Đường cùng Ký Nương nhìn nhau rồi ném một cái bom mù chạy đi mất.
Dương Thành phủi phủi bụi trên người, chạy về phía Song Ngư cùng Trần Xuyên. Trần Xuyên ôm bụng đứng dậy, thấy mấy tên kia đã chạy đi mất.
"Hai người không sao chứ, vốn muốn đóng giả dụ bọn chúng ra, không ngờ bên kia lại thuê được một tên bán tông sư."
"Chúng ta phải đi cứu hai người kia". Song Ngư nói ra.
Giờ phút này Trần Xuyên mới nhận ra cô gái này quá đẹp, tuổi tác hơn cậu hai ba tuổi, nhưng phải nói là trừ Lý Mai thì đây là người con gái thứ hai Trần Xuyên cảm thấy xinh đẹp như vậy.
"Cô chắc là Thương Thuyên Thuyên của phái đường môn, không ngờ lão gia lại thuê cả phái đường môn vào." Dương Thanh liếc mắt nhìn những cây châm trên tay của Song Ngư, hay bây giờ là Thương Thuyên Thuyên thì đã biết rõ nội tình của cô.
"Hừ, dù sao nhà mẹ của tiểu thư cũng là ở phái đường môn nha."
Trần Xuyên một bộ mặt bình tĩnh bên ngoài, nhưng đầy dấu chấm hỏi bên trong đầu, lúc đầu "Võ Hi Thúc" phản bội bọn họ, sau đó tên thô lỗ Hôi Thành biến thành cao thủ tiên thiên Dương Thành, rồi cô gái này còn là người phái đường môn gì đó, rất là rắc rối nha, người trên giang hồ thường dùng nhiều thần phận vậy sao.
"Được rồi nhóc con, thân thủ cũng khá đó, còn trẻ mà khá mạnh, kiếm pháp đó ta cũng chưa từng thấy, cậu đi về phía nam mấy dặm đường, có người chúng ta chờ sẵn, thông báo bọn họ, còn hai bọn ta đuổi theo đám người kia." Dương Thành nói ra.
Lần đầu gặp nhau. Nhưng Dương Thành biết chuyến đi lần này rất nguy hiểm, nên cố ý nhắc nhở cậu, nhưng không ngờ cậu nhóc này cũng có ít vốn liếng, nhưng thể hiện ra bên ngoài là kém hơn hắn cùng Thương Thuyên Thuyên cho nên mới giao nhiệm vụ này cho cậu.
Trần Xuyên gật đầu một cái, tiếp nhận lệnh bài rồi chạy đi.
Thuyên Thuyên thấy vậy thì khịt mũi một cái:
"Không có nghĩa khí".
Dương Thành cười một cái rồi nói:
"Dù sao cậu ta còn trẻ, kinh nghiệm đánh nhau không nhiều, chưa chắc gì giúp được chúng ta, đi báo tin là thích hợp."
Hai người gật đầu rồi bắt một tên lâu lâu đang giả chết gần đó, bắt hắn chỉ đường chỗ bọn sơn tặc.
Tên sơn tặc lâu la kia chữi ầm lên, hắn từ lúc đầu đã giả chết, không ngờ vẫn bị phát hiện, đi cướp không coi ngày mà.