Hai người Thượng Thuyên Thuyên cùng Dương Thành đi được một lúc thì có một bóng người nhảy ra, chính là Trần Xuyên. Trần Xuyên không lựa chọn đi báo tin, nếu theo tuyến đường lộ trình tính sẵn, dù cho bọn họ không đến, bên kia sẽ phát hiện không đúng mà cho người đi dò xét, sẽ nhanh chóng đuổi tới đây.
Trần Xuyên đi đến gần lão già Điền Thất, mò mò trong tui phát hiện được một ít bạc vụn, cùng một lá thư đại khái như có một người bạn nhờ lão già này bảo vệ gia đình, tại Dương Châu, thời hạn một tháng sau, từ kinh đô đi qua Dương Châu chỉ mất một ngày một đêm, nên lão Điền Thật suy đi tính lại không xung đột nhiệm vụ với nhau nên nhận cả hai, nào ngờ đâu gặp phải chuyện này.
Trần Xuyên cũng tạm thời chưa biết Dương Châu là ở đâu nên cất lá thư vào trước, sau đó tìm một mảnh đất trống chôn thi thể Điền Thất, rồi đi theo vết chân ba người kia.
"Hai vị đại hiệp, chính là chỗ này, có thể tha em một mạng được không?".
Tên sơn tặc lâu la kia người run như chó, hắn lúc đầu không tình nguyện dẫn hai người này tới, biết là dù có dẫn đi cũng sẽ bị giết, nhưng cái tên đàn ông trung niên kia quá độc ác, không cho hắn chết mà mỗi lần hắn không nói sẽ bẻ gãy một ngón tay, so với sơn tặc còn ác hơn rất nhiều. Sơn tặc sẽ chỉ cho ngươi một đi thống khoái, chứ không có kiểu hành hạ như này.
Dương Thành một chưởng tiễn tên sơn tặc kia đi gặp đồng đội, nơi này còn trên núi, cách dưới hang ổ của sơn tặc cũng không xa lắm.
"Nơi này có thể nhìn rõ hành động bọn chúng, chúng ta nên chờ chi viện, mong tên nhóc con kia gọi người tới đi theo ám hiệu chúng ta để lại, trời tối có thể tập kích bất ngờ." Dương Thành nhỏ giọng nói ra.
"Nhưng.." Thuyên Thuyên lúc này muốn nói ra gì đó bỗng nhiên bụi cây ở phía sau có một bóng người nhảy ra, chạy như bay về hướng hang ổ bọn sơn tặc.
Dương Thành cùng Thương Thuyên Thuyên lúc này kì quái, dáng người kia rất quen thuộc, nhưng trời cũng đã ngã sang tối, nên bọn họ không thể nhìn rõ, chỉ có thể yên lặng quan sát rồi tính sau.
Bóng người đó chính là Trần Xuyên, sau khi uống một viên thuốc do Cố Sinh để lại, trong người Trần Xuyên lúc này như lửa đốt, muốn phát tát ra ngoài, trên miệng cậu mang theo vẻ vui sướng. Cố Sinh từng nói, kiếm pháp muốn dưỡng ra kiếm ý phải tìm đường sống trong chỗ chết, cái nào là đường sống trong chỗ chết, chính là lấy một chấp bốn, thậm chí mấy chục người.
Cố Sinh không nói rõ tác dụng của thuốc, ngoài lặp tức hồi phục sức mạnh hay chữ lành vết thương khi vận công, thì còn một tác dụng khác nếu lần đầu tiên sử dụng sẽ kích hoạt toàn bộ tiềm năng người đó lên tối đa.
Năm giác quan của Trần Xuyên lúc này đang ở mức tối đa, chỉ cần một lần sinh tử chiến lần này còn sống, cảnh giới tông sư chính là chuyện đã đóng thuyền.
Trần Xuyên xông thẳng vào sơn trại của địch, chém giết lâu la, máu chảy thành sông, trong trại lúc này chỉ còn hai ba chục tên, đều làm ma dưới lưỡi kiếm của Trần Xuyên.
"Ai.."
Đám người bên trong lúc này đang uống rượu say xưa, nghe tiếng bên ngoài liền thấy không đúng.
"Nhị đệ, đệ đi thử xem sao." Ký Nương kêu Hồ Đường đi ra ngoài xem thử.
Hồ Đường gật đầu xếp quạt trên tay đi ra ngoài.
Ba giây sau đầu Hồ Đường bay vào trong bình rượu. Ký Nương trợn mắt nhìn cái đầu của nhị đệ mình.
Võ Hi Thúc cùng người áo đen thấy không đúng, người trước rút ra kiếm, còn người sau nhảy về hướng Trần Xuyên.
Trần Xuyên lúc này đã rơi vào trạng thái chém giết cực cao. Ba người kia cũng không nói lời nhảm nhí, bay vào chấp một mình tên ngông cuồng này.
"Tiên thiên hậu kỳ, là hắn." Võ Hi Thúc khiếp sợ nhận ra Trần Xuyên nhanh nhất, dù gì cũng mấy ngày ở chung.
"Tới đi.."
Trần Xuyên hô to, dùng tám thức đầu của kiếm pháp hai bốn thức tấn công Võ Hi Thúc, bốn thứ phòng thủ chống đỡ người áo đen. Kỳ Nương đứng ở sau phụ trợ hai người. Kiếm pháp của Trần Xuyên quá ảo diệu, đấu ba người, trong đó còn có một tên bán tông sư nhưng không rơi vào thế yếu.
Thượng Quan Hâm Dao cùng Song Nhi trợn mắt há mồm, cứ tưởng người đầu xông vào trong phải là Dương Thành hay Thượng Thuyên Thuyên, nhưng không ngờ là tên nhóc than đen này, hắn lợi hại như vậy sao. Thượng Quan Hâm Dao nhớ lại lời cha mình tối hôm đó, trong lòng cho cái thích.
Nhưng mà hai người Hâm Dao cùng Song Nhi đang bị bịt miệng lại, chỉ ú ú ớ ớ, nếu không sẽ đánh trống gõ chiêng cổ vũ cho Trần Xuyên, lâu lâu còn khen hay, kiếm đẹp.
Người áo đen đạp vào ngực Trần Xuyên một cái bay ra xa làm nổ tung bàn ghế, Trần Xuyên gian nan lấy kiếm chống đỡ dậy, miệng phun một ngụm máu.
"Hừ, không biết sống chết." Ký Nương nói ra sau đó nhảy về phía Trần Xuyên.
Trần Xuyên lúc này muốn uống một viên thuốc hồi phục, nhưng nhớ lại, đây là thời điểm sống chết, mấu chốt đột phá, nếu làm vậy, có thể còn rất lâu cậu mới có cơ hội đột phá, thế là không ngại vết thương, dùng kiếm chống đỡ đòn sát thủ của Ký Nương.
"Hừ, hôm nay ba người các ngươi làm đá mài kiếm cho ông đi."
Trần Xuyên đọc trên Nhật báo hằng ngày, thấy các cao thủ đánh nhau thường tăng thêm những lời thoại này, phần thắng sẽ được tăng cao hơn.
Sau khi đỡ được Ký Nương, Trần Xuyên dùng bốn thức cuối kiếm pháp đâm về phía người áo đen, tên áo đen lùi lại vào phía sau, ném Võ Hi Thúc ra đỡ kiếm. Mũi kiếm đâm thằng vào họng Võ Hi Phúc, Ký Nương từ phía sau kết hợp tên áo đen phía trước, hai người một quyền một cước vào người Trần Xuyên văng nổ bức tường.
Ký Nương nhìn về phía người áo đen, hai người bước về phía Trần Xuyên.
"Ta không thể chết, đột phá..." . Trần Xuyên hét lên một tiếng, chân khí Trần Xuyên, không, chân khí lúc này đã chuyển hóa thành linh lực, chạy khắp vào các huyệt đạo của cậu. Trần Xuyên truyền linh lực vào kiếm và hai chân của mình.
Người áo đen nhíu mày, thấy nguy cơ không ổn, một khí tức tử vong lóe lên, nhưng không còn kịp nữa, Trần Xuyên bằng tốc độ nhanh nhất dùng một giây thi triển ra mười hai thức cuối kiếm pháp, chém chết tên áo đen.
Ký Nương thấy tên áo đen chết, thì hoảng sợ không thôi vội chạy ra ngoài. Trần Xuyên đang muốn đuổi theo thì lúc này cậu bỗng nhiên cơ thể có xu hướng sụp đỗ. Trần Xuyên từ bỏ việc đuổi theo, ngồi xếp bằng bỏ vào một viên đan dược, rồi bắt đầu vận chuyển linh lực trong cơ thể.
Bên ngoài Dương Thành cùng Thuyên Thuyên thấy trong trại có tiếng la hét, hai mặt nhìn nhau, bọn người tiếp viện cũng đã tới, đang muốn xông vào thì thấy vẻ mặt sợ hãi, trên người dính đầy máu của Ký Nương chạy ra.
Thuyên Thuyên dùng châm bắn về phía Ký Nương, mặc dù né được, nhưng vẫn bị một chưởng Dương Thành tiễn đi gặp hai vị huynh đệ cũ.
Đám người Dương Thành cùng Thuyên Thuyên bước vào thì thấy khắp nơi đổ nát, xác người muốn chất thành núi, Thượng Quan Hâm Dai cùng Song Nhi đang bị trói gần đó, ở trên bụt thang là một thiếu niên than đen đang xếp bằng vận công, Trần Xuyên.