Thiên Hạ Kiếm Chủ

Chương 12 - Mời

Hai người Dương Thành, Thuyên Thuyên đối mặt nhìn nhau. Người trước bước lại kiểm tra xem Trần Xuyên thế nào, người xem chạy lại mở trói cho hai người Thượng Quan Hâm Dao cùng Song Nhi.

Thượng Quan Hâm Dao lúc này mở miệng hỏi:

"Cậu ta không sao chứ ?"

Dương Thành lắc lắc đầu:

"Nhóc con này không sao, chỉ là có lẽ mệt mỏi quá nên đã ngủ thiếp đi."

Nhưng trong lòng Dương Thành lúc này là sóng to gió lớn, không ngờ một mình tên nhóc này lại có thể một mình một kiếm xông vào sơn trại giết hết bọn sơn tặc, trong đó còn có cao thủ bán tông sư, mặc dù bọn chúng không phải là thời kỳ đỉnh phong nhất, nhưng sự gan dạ phải nói là ngu ngốc này trước nay chưa từng thấy đến.

Ở đây ngoài Dương Thành thì Thuyên Thuyên cũng là người tập võ, lại là cao thủ tiên thiên, nhìn vào sinh lực thịnh vượng, trên người lúc này có ẩn ẩn sát khí vờn quanh người Trần Xuyên mà khiếp sợ không thôi, cô biết tên tiểu tử than đen trước mặt này vừa đột phá tông sư, cho dù là tuổi trẻ như cô được nhận định là thiên tài, cũng không dám tìm đường đột phá như này.

Đường Môn là môn phái ám sát, ẩn nấp, bày trận, phải nói là số một số hai trên giang hồ, có lời đồn ngày xưa khai tổ hoàng đế của Đại Lý từng được một vị lão tổ của Đường Môn giúp sức, mới có thể chiếm được bảy châu, thành lập vương triều Đại Lý sừng sững mấy nghìn năm. Thuyên Thuyên là người của môn phái Đường Môn, tuổi trẻ cũng là có chút danh tiếng, xếp hạng ba mươi cao thủ tiên thiên, nhưng muốn đốt phá tông sư, nhiều thì mười năm, ít thì cần hai năm nữa, còn người trẻ tuổi trước mắt này, chỉ mới mười ba tuổi đã bước vào hàng ngũ tông sư.

"Tên nhóc này sợ là lai lịch rất lớn, có sư phụ ít nhất là đại tông sư, chúng ta tìm một nhà trọ nào nghỉ ngơi trước rồi lên đường đi."

Dương Thành nói ra, đám người gật đầu đồng ý.

Trần Xuyên mở mắt ra, lúc này phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng, sau khi chém giết Võ Hi Thúc cùng người áo đen, Trần Xuyên uống thuốc do Cố Sinh để lại, kì thật lúc đó cậu đã hồi phục hoàn toàn, nhưng một ngày chém giết quá mệt mỏi, lại cảm nhận bên ngoài có một chút mùi của Thuyên Thuyên đi vào, nên lúc này mới an tâm ngủ một giấc.

"Thuốc này lại thần kì như vậy, có thể hoàn toàn chữa lành mọi vết thương cũng như hồi phục khí lực của mình."

Trần Xuyên cảm khái không thôi, lúc này lại càng cảm thấy hôm đó cứu Cố Sinh là một quyết định đúng nhất trong cuộc đời cậu.

Trần Xuyên vận chuyển tâm pháp mà Cố Sinh để lại, cảm thấy lúc này các luồng khí trong cơ thể cậu vận chuyển đơn giản hơn nhiều, từng lỗ chân lông cũng mở rộng hơn, nội lực của cậu đã gấp mấy chục lần so với trước.

"Đây là cảm giác của tông sư sao!".

Trần Xuyên cảm giác chỉ cần mình không chết trẻ, thì tương lai cửu châu này sẽ có tên của mình trên đó.

Lúc này từ bên ngoài bước vào một cô gái áo trắng toàn thân, chính là Thượng Quan Hâm Dao.

"Đại hiệp cuối cùng đã tỉnh."

Trần Xuyên gật đầu nhìn cô gái trước mắt này, vẫn mang trên mặt khăn che mặt, nhưng vẫn làm cho người ta càm thấy xao xuyến không thôi.

"Cảm tạ đại hiệp, nếu không có đại hiệp, chúng ta có lẽ sẽ phải chịu khỏi thêm."

"Nhận tiền làm việc thôi, cô không cần phải khách sáo như vậy."

"Đại hiệp cứ nghĩ ngơi, chúng ta hôm nay có lẽ phải nghỉ lại ở đây thêm một ngày, có gì cứ căn dặn."

Trần Xuyên ừm một cái rồi nhìn bóng dáng cô gái áo trắng đóng cửa bước ra. Sau đó mang lên thanh kiếm ra khỏi phòng, cậu muốn ôn lại kiếm pháp, để có thể làm quen với thực lực bây giờ.

Bước xuống cầu thang đi ra ngoài, bên ngoài lúc này đã tối, xung quanh không có ai, nơi đây chỉ có duy nhất một khách sạn, thường cho những người buôn bán hay đi lại trên giang hồ nghỉ ngơi, là một chi nhánh của Vân Vũ các, quản lý tất cả khách sạn ở Cửu châu, cho nên độ an toàn tuyệt đối, trong khách sạn có quy định không được tự ý đánh nhau.

Trần Xuyên tìm một bãi đất trống, cách không quá gần cũng như không quá xa khách sạn, bắt đầu rút kiếm ra. Kiếm pháp của cậu bây giờ đã nhanh hơn lúc trước, trong vòng một giây đã có thể thi triển ra mười hai thức, kiếm ý của cậu chính là sát lục kiếm ý,lấy sát dưỡng kiếm, bốn thức cuối đã có thể phóng ra linh lực, sát thương cực cao.

Một nơi nào đó ở Thanh Châu lúc này, trời đã ngã về đêm, nhưng khắp nơi đèn đuốc thắp sáng, người hai bên bờ đứng kín cả đường, trên những ngọn cây thoáng thoáng có người trên đó. Hôm nay là ngày quyết đấu giữa thanh niên áo lam cùng kiếm tiên Đậu Thập Nhất, cả hai đều là đại tông sư, cho nên trận chiến này rất được quan tâm.

Khắp các nơi cao thủ dẫn theo đồ đệ của mình, có người muốn đệ tử nhà mình thông qua quan sát cuộc đấu này có thể tăng thêm kiến thức, có võ giả lâu năm không có điểm đột phá, muốn nhìn xem trận đấu, nếu may mắn có thể có cảm hứng mà đột phá tầng cao hơn. Cuộc chiến đại tông sư, có thể nói là trăm hại mà cũng trăm lợi.

Nghe nói phái Nhật báo cũng phái ra một vị đại tông sư, để có thể ghi chép rõ ràng mạch lạc cũng như phân tích rõ trận đấu.

Ăn dưa quần chúng lúc này bàn tán sôi nổi, dù cho đây chỉ là một trận luận kiếm, không phân sinh tử, nhưng nếu người áo lam nếu có thua, chỉ cần không quá nhanh chóng, tương lai sẽ từ đây một bước lên trời, còn nếu Đậu kiếm tiên mà thua, thì kiếm tâm có thể sẽ sụp đổ, so với chết còn khổ hơn nhiều, nhưng sao có thể chứ.

"Người nói xem, ai sẽ thắng đây." một tên người qua đường hỏi bạn mình.

"Hừ, đương nhiên là Đậu kiếm tiên, phải biết mặc dù là đại tông sư, nhưng Đậu kiếm tiên có thể một mình xông thẳng vào Quang Minh đỉnh, chém chết cừu nhân của mình, bước vào top 5 kiếm tu mạnh nhất Cửu châu."

"Tôi không cho như thế, tôi thấy người thanh niên áo lam kia rất mạnh, mặc dù trẻ tuổi, nhưng thách đấu Đậu kiếm tiên chắc hẳn phải rất tự tin."

Một người qua đường khác đứng ra phản bác:

"Có cái răm, chẳng qua hắn ta đẹp trai hơn Đậu kiếm tiên, nên ngươi mới nói như vậy."

"Ái chà, muốn đánh nhau đúng không, có giỏi thì lên tiếp kiếm."

Ăn dưa quần chúng lúc này sôi nổi tranh cãi, một số cao thủ giang hồ lâu năm cũng đến đây xem, có cả người của triều đình.

"Thống lĩnh nói xem người kia có thể thắng được Đậu kiếm tiên."

Một vị thanh niên khoác quần áo da lông bên ngoài, đang ngồi một chỗ trên cao trong đình, thưởng thức ly trà. Mà xung quanh rất nhiều binh lính đứng kế bên, một tên râu quai nón, chính là thống lĩnh, mặt lạnh lùng nói:

"Không có gì xảy ra thì Đậu Thập Nhất sẽ thắng."

"Ta lại cho là người thanh niên kia sẽ thắng đấy chứ." một giọng nói êm ái mềm mại nói ra, người này tuổi khoảng hơn ba mươi, da trắng mặt xinh đẹp, giữa trán có một chấm nhỏ hình giọt nước, chính là vương phi của Đại Lý hoàng đế, Diệp Yên Nhiên.

"Mẫu phi cớ gì cho là như thế." tên thanh niên áo khoác lông kia cười nói.

"Do hắn đẹp trai nha." vương phi cười khích khích nói ra.

Tên thống lĩnh kia biểu cảm vẫn lạnh lùng như vậy, hắn tên là Lâm Cư, cũng là một đại tông sư cao thủ.

Trên cầu lúc này có hai bóng người đang đứng, người bên phải là Đậu Thập Nhất, tuổi khoảng hơn bốn mươi, mày kiếm mắt to, trên tây cầm một thanh kiếm dài một mét, tên là Thuần Dương kiếm, chính là thanh thần binh cho một vị đại tông sư đúc kiếm đúc thành, trên kiếm tỏa ra chí dương kiếm khí, chính là nổi danh đỉnh đỉnh đại tông sư, một người xông vào ma giáo, chém chết một vị phân đà giáo chủ.

Thanh niên áo lam đứng trên thành cầu, bên hông còn đeo một bầu rượu, tay phải cầm kiếm để kiếm dựa vào lưng, áo bay phất phới, so với kiếm tiên Đậu Thập Nhất, còn giống kiếm tiên hơn, chính là Cố Sinh, hắn hôm nay phải nói cực kỳ đẹp trai.

Lúc này phái xa xa có một tiếng đàn vang lên, tiếng đàn thanh thoát, nghe xao xuyến lòng người. Mọi người cùng nhìn về phía tiếng đàn, là một cô gái mang khăn che mặt, đang ngồi trên thuyền đàn khúc hát.

"Là, là người của Bách Hoa các." một tên ăn dưa nhận ra người đang đàn này. Bách Hoa Các nằm ở Hoa Châu, phụ cận Thanh Châu, nằm ở hướng đông bắc.

"Không ngờ hôm nay trận chiến này còn có người của Bách Hoa các lại trợ trận, có lẽ là Hương Hoa Tiên tử, một thân võ học sắp tiếp cận đại tông sư, đứng hàng thứ 11 trên Mỹ nhân bảng."

Đúng lúc mọi người đang chú ý Hương Hoa Tiên tử, thì bỗng nhiên cả khu vực sáng lên, ánh sáng chói mắt khiến mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Sinh bay lên không trung, ở phía sau xuất hiện hàng ngàn thanh kiếm, đây là do kiếm khí tạo thành, trời sáng như ban ngày, bọn người nghẹn họng không nói nên lời.

"Mời."

Bình Luận (0)
Comment