"Trần đại hiệp, chúng ta đi thôi."
"Được rồi."
Trần Xuyên bước ra phía trước, đội hộ vệ lúc này đã đổi thành những người khác, có khoảng mười mấy người, nhưng đều là võ giả đoán thể đỉnh phong, người của Thượng Quan gia không còn ai. Trần Xuyên có suy đoán lần này là đám người này mục đích hộ tống là cô gái tên Sông Nhi kia. Còn số hàng hóa của nhà Thượng Quan biến thành đi nhờ người ta rồi.
"Có thắc mắc muốn hỏi đúng không?", Thượng Thuyên Thuyên mở miệng hỏi ra. Hôm nay hai người đi chung xe, Dương Thành cưỡi ngựa dẫn đầu, xe giữa là của Song Nhi, Hâm Dao cùng một số tỳ nữ, cuối cùng là xe chưa hàng hóa.
Nghe nói trên xe hai tỳ nữ kia là cao thủ rất lợi hại, phụ trách tiếp ứng lần này, còn Thuyên Thuyên chỉ là người được nhờ đến. Trần Xuyên lúc này mới nhìn rõ Thượng Thuyên Thuyên nha, chân mày kiếm, mắt to, dưới mí mắt trái còn có một chấm đỏ nhỏ, xinh đẹp làm nao nức lòng người.
Thấy Trần Xuyên gật đầu một cái rồi nói tiếp:
"Kỳ thật chuyến đi lần này là hộ tống "Song Nhi" về kinh đô, tôi cũng chỉ là nghe nói con nhà giàu nào đó, lúc đầu ý định hợp tác cùng nhà Thượng Quan, muốn nhân lúc nhà này đi kinh đô mà trà trộn vào, nhưng không biết làm sao tin tức lọt ra ngoài, nên mới có sự việc hai hôm trước."
Thượng Thuyên Thuyên nói tiếp:
"Lúc đầu tôi cũng chỉ là được nhờ đến, đây cũng là nhiệm vụ môn phái giao cho, chỉ cần hoàn thành là được, nhưng giờ đây thấy có Dương tiền bối ở đây, tôi ẩn ẩn đoán được cô gái Song Nhi này là ..."
"Cắt, tôi không muốn biết."
Trần Xuyên cắt ngang lời nói của Thuyên Thuyên, dù sao đây là chuyện giang hồ, cậu ta không muốn biết thêm những thông tin liên quan gì thêm, chuyến này đi chỉ cần hộ tống hàng hóa tới là đủ, sau đó đi Dương Châu tiện tay nhận luôn nhiệm vụ của lão già Điền Thất là ổn.
"Hừ, thật không thú vị nha." Thượng Thuyên Thuyên hậm hực trong lòng, thấy người này không thú vị, mặc dù bề ngoài hơi có vẻ khó gần, nhưng nàng tính tình rất năng động, rất ưa thích kể với người khác chuyện trên giang hồ, đặc biệt là các câu truyện liên quan đến nhiều bí mật như này nha.
Trên đường đi hai người nói truyện cũng nhiều hơn, nhờ có "thư viện" Thượng Thuyên Thuyên mà Trần Xuyên biết được rất nhiều chuyện cũng như một ít cẩm nang sống trên giang hồ. Dần dần Trần Xuyên cũng mở lòng, kể ra một ít tâm đắc tu luyện, khiến cho Thượng Thuyên Thuyên thu được lợi ích không nhỏ.
"Ngươi cũng rất lợi hại nha, nhưng ta sớm muộn cũng sẽ đột phá tông sư, nên ta sẽ không gọi ngươi là tiền bối đâu, đây là lệnh bài của Đương Môn ta, nếu sau này ám sát, hộ tống hay thu thập tin tức cứ tìm tới ta nha, sẽ ưu đãi cho ngươi."
Thượng Thuyên Thuyên ném lệnh bài khắc chữ Dường Môn về phía Trần Xuyên, mấy ngày ở chung, cô cảm thấy tên nhóc này cũng khá tốt, ít nói nhưng lại chỉ có nhiều điều. Đoàn người bọn họ cuối cùng đã đến kinh đô, cho nên phải sớm chia tay.
"Đây là ba mươi bạc, đại sẽ nhận luôn phần tiền của Võ Hi Thúc, còn của Điền Thất, chúng tôi sẽ giao số tiền cho người nhà ông ấy, cảm ơn mấy ngày qua cảm ơn đại hiệp đã hộ tống chúng tôi." Thượng Quan Hâm Dao chân thành nói ra, mặc dù vẫn là giọng nói lạnh lẽo như băng.
Trần Xuyên nhận số tiền, gật gật đầu, nhưng nội tâm là vui sướng vô cùng, đây là lần đầu cậu có số tiền lớn như vậy, có thể xây một ngôi nhà mới ở quê nhà nha.
Chia tay đám người, Trần Xuyên mua một tấm bản đồ cũng một con lừa nhỏ, dù sau cậu chưa biết cưỡi ngựa, lừa nhỏ dễ cưỡi hơn. Kinh đô tên là Thiên Long, chính là nằm giữa Cửu châu, phồn hoa vô cùng, số lượng người trong thành rất đông, ở phía cuối thành chính là cung điện của hoàng đế.
Trước khi rời khỏi nơi này, Trần Xuyên không quên mua một tờ Nhật báo hằng ngày.
"Nóng nóng, thanh niên áo lam đánh bại kiếm tiên Đậu Thập Nhất thành công trở thành hạng năm kiếm tu mạnh nhất Cửu Châu."
"Người áo lam tựa như nhân gian kiếm thần, một chiêu kiếm soi sáng một châu."
"Đại tông sư Bùi Nhất Mệnh, đại trưởng lão môn phái Nhật báo đánh giá: kẻ này sẽ làm thay đổi võ học Cửu châu, có cơ hội xông vào vị trí thứ hai, chỉ sau Kiếm thánh Lý Á Đông của Hỗn Loạn thành."
"Rất nhiều cô gái hôm đó có triệu chứng làm rơi trứng ra ngoài đối với thanh niên áo lam."
"Đậu kiếm tiên chống kiếm xuống đất hỏi người áo lam có phải là kiếm thần. Người áo làm chỉ nói ta tên Sinh, họ Cố, đã từng đi qua nhiều nơi, tận mắt chứng kiến một vị kiếm tu chém vỡ bầu trời nhưng người đó vẫn không dám tự xưng là kiếm thần, rồi bay đi."
"Sốc sốc, Cố Sinh kiếm thần ngự kiếm bay đi, võ học chưa từng xuất hiện, làm vớ nát nhận biết về võ học."
...
Trên báo hôm nay dành ra hẳn mấy trang liền nói về vị Cố Sinh này, Trần Xuyên trợn mắt, không ngờ người đó đúng là Cố đại ca, Cố đại ca mạnh như vậy, đánh bại luôn cả Đậu kiếm tiên, nhưng là thật không hiểu vì sao Cố Sinh lại muốn thách đấu Đậu kiếm tiên để tăng lên danh tiếng cho mình như vậy.
" hắn rất mạnh." một giọng nói trong trẻo nói ra, là một cô gái nhìn như đứa bẻ chỉ mươi tám chín tuổi, tóc cột sừng trâu hai bên, ngồi bên cửa sổ nói ra.
"Ừm, có lẽ hắn đến từ nơi đó." Đậu Thập Nhất lưng tựa vào giường, trên người băng bó khắp nơi.
"Nhưng hắn cũng giúp ta đột phát một tầng mới, có lẽ phải cảm ơn hắn mới đúng." Đậu Thập Nhất cười khổ nói ra.
"Ngươi quá yếu." cô gái nhỏ kia ném cho Đậu Thập Nhất một bình thuốc rồi bay đi.
Đậu Thập Nhất chụp lấy bình thuốc rồi trong lòng thầm chữi.
"Yếu cái con mẹ ngươi nha, Đào Cát."