Trần Xuyên dậy rất sớm, đêm qua ngủ phải nói là không dễ dàng chút nào, trên núi muỗi rất là nhiều, nếu không cẩn thận có thể gây ra sốt. Trần Xuyên bước vào trong thấy Cố Sinh đã có thể ngồi dậy và còn đang xếp bằng,trên người cũng đã mặc bộ áo màu xanh lam, nước và cơm hôm qua cậu chuẩn bị cũng không còn.
"Cảm ơn cậu hôm qua đã giúp ta, nhưng có lẽ vết thương ta phải dưỡng thêm một thời gian mới khỏi, thời gian này có lẽ phải nhờ cậu một ít, sau khi khỏe, ta sẽ trả ơn cậu."
Cố Sinh vừa nhắm mắt vừa nói.
Trần Xuyên trong lòng giật mình một cái những vẫn nói ra:
"Ngài nhắm mắt như vậy vẫn thấy ta bước vào, chẳng lẽ là võ lâm cao thủ."
"Một ít thủ thuật thôi, tính cái gì võ lâm cao thủ gì chứ." Cố Sinh khiêm tốn nói ra những trong lòng thì nghĩ võ lâm cao thủ là cái mẹ gì.
"Vậy ngài nghỉ ngơi, ta đi hái một ít thuốc rồi trở về thôn bán, có thể đầu buổi chiều mới trở lại."
Cố Sinh gật đầu rồi nói:
"Ừm, nhưng từ nay đừng gọi ta là ngài, cứ gọi ta là Cố tiên sinh là được."
Trần Xuyên giật mình nghĩ thầm, trong thôn chỉ có người có học vấn như Chu Hy mới được gọi là tiên sinh, mà người thanh niên này lại nói sau này gọi hắn tiên sinh là được, chẳng lẽ là một vị Nho giáo. Nhưng mà nhìn kĩ thanh niên này hôm nay mặt đã hồng trở lại, càng thêm đẹp trai, nhắm mắt tựa như thần, có lẽ là một tên có học vấn. Nhưng mà cũng không phải tuổi già như Chu tiên sinh nha.
Không nghĩ đến những vấn đề này nữa, Trần Xuyên hướng lên núi mà đi.
Cảm nhận được Trần Xuyên đi, Cố Sinh thở dài. Nơi đây linh khí quá mỏng manh, có thể gọi là thời đại mạt thế, muốn khôi phục lại chí ít cũng phải một hai năm chứ không phải chơi.
Vốn Cố Sinh chính là một tên tiên gia đệ tử, sống ở vùng đất linh khí dày đặc, người người như rồng, nhưng do một lần đánh với yêu thú, bị rơi vách đá, không ngờ rớt xuống cái thế giới mạt thế này. Muốn quay về chí ít phải tịnh dưỡng một thời gian hồi phục đủ một ít cảnh giới, sau đó khám phá thế giới này, tìm đường về lại thế giới của mình.
Cố Sinh ngày xưa là một đệ tử chính đạo, tâm tính phải nói là rất tốt, thường hay giúp đỡ sư huynh sư đệ, lại từng học qua một môn pháp thuật có thể nhìn thấu lòng người. Tuy đạo pháp không cao, nhưng có thể nhìn ra thiếu niên than đen này cứu mình là ý tốt, không muốn chiếm lợi ích gì trong đó, nếu không hôm nay có lẽ Cố Sinh một kiếm đã giết chết thiếu niên.
Trần Xuyên sau khi lên núi thì hái được một vài loại thuốc. Tuy không nói là phong phú, nhưng cái ăn có thể là đủ nha, ngoài hái thuốc ra, thỉnh thoảng Trần Xuyên sẽ làm thêm công việc ôm gỗ ở chỗ thợ mộc, hay giao báo.
Cái thế giới này có một môn phái tên là "Nhật báo", chuyên đi săn tin cũng như đưa những tin từ lá cải cho đến nóng phỏng cả tay, nghe đâu là do một nhánh của Nho gia tách ra. Vì chuyện này mà có một năm nào đó nội chiến hai bên thật lâu nha.
Nho gia chuyên ở tu tâm tu tính, luôn luôn yêu thích ăn ngay nói thật, còn Nhật báo thì với câu slogan "ở đâu có tin tức, ở đó có Nhật báo". Mới đầu Nho gia cũng rất tán thưởng, cho rằng môn phái này có thể khai thông tin tức, đem tin tức lan khắp Đại Lý, thậm chí là có thể cập nhật thêm tình hình của một số nước lân cận.
Nhưng do về sau, đệ tử phái Nhật báo càng ngày càng trắng trợn đưa những tin có thể nói nghe một cái thôi là có thể khiến cho người chết sống lại.
Chẳng hạn như có một gia đình ba người, cha đi làm xa, hai mẹ con ở nhà chăm sóc cho nhau, con thì nhỏ tuổi, hằng đêm thì thấy trong nhà có một cái bóng đen ở gần mẹ, tuổi nhỏ vô tri, trong lúc nhất thời lỡ miệng nói ra, mà tên nghe được lại còn là "chó săn" môn phái Nhật báo, tin này đưa lên, sóng dội vang trời, người cha làm xa thấy được tin này trên Nhật báo hằng ngày, nổi giận đùng đùng trở về hỏi tội, kết quả người mẹ tự vẫn, hỏi con mới biết thì ra người hay đứng gần mẹ là cái bóng.
Lại chẳng hạn như có một tên giang hồ võ lâm, đi lại trong giang hồ, võ học chỉ là gà mổ thóc, vậy mà liên tiếp trùng trùng hợp hợp chém giết mấy tên võ lâm cao thủ, đưa lên trang đầu của Nhật báo hằng ngày, nổi tiếng một phương, sau này mới biết thì ra là do mấy cao thủ võ lâm kia đồng quy vu tận, tên này chỉ đi ngang qua.
Phải nói là chỉ sợ thiên hạ này không đại loạn, một ngày còn giang hồ, một ngày còn Nhật báo.
Trần Xuyên đi qua mấy cái ngõ, tiến về nhà thuốc Từ Dương.
"Không tệ không tệ, bốn mươi đồng cho chỗ thuốc này."
Trương Hoài Bão vừa nói vừa cười.
"Cảm ơn Hoài Bão đại ca."
Trần Xuyên cười nói bước đi ra, hôm nay thu hoạch thật khá, đủ cho hắn ăn đầy đủ nửa tháng.
Lúc vào nhà Trần Xuyên còn không quên chào Lý Mai một cái. Lý Mai thấy Trần Xuyên về cũng yên tâm, sau đó tranh thủ đem con cá mới mua lúc sáng trong lúc đưa Lý Sáng đi học cho Trần Xuyên.
"Được rồi, mang con cá này đi nấu canh đi."
Trần Xuyên nhận lấy cá từ tay Lý Mai, sau đó cười hì hì:
"Cảm ơn chị Mai."
"Ái chà, hôm qua còn kêu dì, hôm nay lại kêu chị, đúng là dẻo miệng mà." Lý Mai vẻ mặt châm chọc một cái rồi đi về lại nhà.
Đây cũng không phải là lần đầu Lý Mai đưa đồ cho Trần Xuyên, có lúc cá, có lúc thịt. Bình thường không có Lý Sáng, Trần Xuyên thường hay ra đầu ngõ gánh nước về cho Lý Mai, đôi khi cũng nhận khuâng vác hay phụ giúp lặt vặt cho đôi mẹ con này.
Trần Xuyên vào nhà nấu một tô canh cá rồi đặt vào trong hộp gỗ, chuẩn bị thêm ít cơm, muốn một lát mang lên cho Cố Sinh.
Lúc đi ngang qua ngõ Hồ Thủy, Trần Xuyên thấy Lý Sáng đang ngủ gà ngủ gật, còn Chu tiên sinh thì đang giảng bài. Vốn là thường ngày, mỗi khi đi ngang qua nơi này, Trần Xuyên sẽ thường nán lại một ít thời gian, tranh thủ nghe trộm Chu tiên sinh giảng bài.
Thời gian mấy năm trôi qua, trong bụng cũng hiểu được một ít chữ, cũng hiểu được rất nhiều đạo lý. Chu tiên sinh thấy vậy cũng không đuổi Trần Xuyên đi, mà mỗi lần có hắn ở bên cửa sổ, tiếng nói đều sẽ lớn hơn thường ngày một chút.
Hôm nay Trần Xuyên chỉ ở lại một chút, sau đó phải lên núi mang cơm canh cho Cố Sinh, giúp người phải giúp cho chót, làm điều gì cũng không thẹn với bản thân, đây là những gì mà mấy năm qua Trần Xuyên học được từ Trương Hoài Bão lẫn Chu tiên sinh.
Thấy Trần Xuyên bước qua, Chu Hy khẽ cười nhẹ:
"Đứa nhỏ chung quy vẫn là phải lớn nha."
Trần Xuyên đi tới nhà lá trên núi thì thấy Cố Sinh vẫn ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.
"Cố đại ca, ăn cơm canh nha." Trần Xuyên để cơm canh xuống cạnh bên Cố Sinh.
Cố Sinh muốn uốn nắn lại cách xưng hô, nhưng nghĩ lại lại thôi, dù gì hắn hôm nay đã rơi vào tình cảnh này, với lại trước giờ cũng không quan trọng mấy cái này, nên cũng không ngại lắm.
"Tay nghề của Xuyên tiểu đệ cũng giỏi nha, cơm canh rất khá."
Rất nhiều năm Cố Sinh không ăn không uống những loại cá cơm như thế này, thường thế giới của bọn họ chỉ ăn sương uống gió, nhưng hôm nay rơi cảnh giới, không ăn là không thể nào hồi phục.
Thấy hôm nay Cố Sinh thân thiện như vậy, không còn vẻ mặt chết ông chết bà nữa, Trần Xuyên cũng thấy vui vẻ. Những ngày sau đó, Trần Xuyên ngoài giao báo, khuân gỗ, lên núi hái thuốc, còn tranh thủ giúp vị Cố Sinh này băng bó hồi phục vết thương, tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Trần Xuyên cảm thấy gánh nợ đường xa, tuổi còn nhỏ mà phải nuôi hai miệng ăn rồi.