"Đầu đau quá."
Trần Xuyên từ từ mở mắt, hai tay vỗ lên đầu mình, hôm qua là lần đầu tiên cậu uống rượu, nên chỉ uống được hai chén là đã lăn ra ngủ.
Hình như nhớ ra gì đó, Trần Xuyên ngồi bật dậy chạy ra ngoài tìm kiếm xung quanh, muốn tìm Cố Sinh, nhưng Cố Sinh đã không thấy đâu, chỉ thấy trên bàn ở phía trước có một bình thuốc, cùng một thanh kiếm.
Trần Xuyên xem bình thuốc, bên trong có chín viên thuốc nhỏ, mùi rất thơm, óng ánh màu vàng nhạt. Còn thanh kiếm thì tinh xảo vô cùng, dài khoảng tám tấc, mũi kiếm nhọn, lưỡi kiếm bén, một cộng tóc rơi xuống có thể chia làm đôi.
Lúc Trần Xuyên chạm vào thanh kiếm thì có giọng nói của Cố Sinh truyền đến.
"Xuyên đệ, đệ thấy được những dòng này ta có lẽ đã đi rất xa rồi, đệ không cần phải đi tìm ta, có lẽ lần này chúng ta khó gặp nhau, nhưng những ngày qua cảm ơn đệ rất nhiều, khoảng thời gian đó cũng làm ta thấy rất vui, ta đi không có thứ gì để lại cho đệ, chỉ đệ lại cho đệ một bình thuốc phục hồi, với ta nó vô dụng như với đệ thì lợi ích rất lớn, chỉ cần vết thương không chí mạng lập tức chết ngay, chỉ cần uống vào, vận công theo cách ta dạy, có thể hồi phục ngay lập tức. Còn thanh kiếm đó tuy phẩm chất không cao, nhưng để đi lại trên giang hồ, thì dư sài. Mong một ngày gặp lại đệ."
Trần Xuyên nhìn bốn phía, mặc dù không có ai, cũng theo lời nói Cố Sinh có lẽ đã đi xa, nhưng thủ đoạn có thể để lại giọng nói như này, Trần Xuyên vẫn là khiếp sợ vô cùng.
Trần Xuyên thu lại bình thuốc, lấy vải quấn lại thanh kiếm,bỏ vào sọt thuốc. Trước khi đi không quên cuối chào theo hướng xuống núi một cái.
"Tiểu Xuyên, hôm nay em có chuyện gì mà trông mặt buồn thế?" Lý Mai từ trong nhà hỏi ra.
"Không có gì đâu chị Mai, chắc mấy hôm nay em thiếu ngủ nên thế". Trần Xuyên cười hì hì với Lý Mai rồi bước vào trong nhà.
Lý Mai cũng không hỏi gì thêm, đứa nhỏ này tính tình rất cố chấp, từ nhỏ đã không muốn nhận ân huệ của nhà mình, lúc đó Lý Mai phải nói là chỉ cần Trần Xuyên giúp gánh nước hoặc phụ lặt vặt, sẽ trả công cho Trần Xuyên, lúc này nhóc con này mới đồng ý.
Trần Xuyên bước vào nhà mặc dù tâm tình có chút mất mát, nhưng rất nhanh cũng trôi qua, sau đó cậu mang thanh kiếm để vào dưới gối đầu giường, bắt đầu ngồi xếp bằng vận nội công.
Kì thực phương pháp vận nội công mà Cố Sinh dạy thật ra chính là phương pháp hấp thụ linh khí, mặc dù chỉ là một chút linh khí nhỏ nhoi, cơ thể lại không linh căn, tỉ lệ hấp thụ như giọt nước, nhưng đối với cơ thể tập võ người thường, đây cũng là cách làm ít công to.
Ban đầu Cố Sinh nói buổi sáng là thời điểm tốt nhất, vận công trên núi cũng là tốt nhất. Trong một lần tình cờ, hôm ấy Trần Xuyên ngủ lại ở nhà, buổi sáng phải giao báo không thể lên núi, nên thế là cậu ta thử vận dụng vận chuyển nội công. Kết quả là hiệu quả rất tốt. Lúc hỏi Cố Sinh thì vị nửa sư phụ này đoán là do nhà gần hiệu thuốc, mà trong những loại thuốc đó có một số loại quý hiếm, linh khí còn động lại, nên tu luyện có hiệu quả.
"Quả nhiên là có công hiệu, những luồng khí trong cơ thể mình đã vẫn chuyển tốt hơn, nhưng vẫn không thể phóng thích ra ngoài, như Cố đại ca nói mình cần một trận chiến sinh tử."
Trần Xuyên cười khổ, mình cả đời này có thể chỉ ở trong thôn, thì làm sao có trận chiến sinh tử được.
"Bà mối à, tôi đã nói rõ là sau này không cần đến mà". Lý Mai giọng nói tức giận nói ra.
Mà cái người gọi là bà mối, thân hình mập mạp, ăn mặc lòe loẹt, trên mặt có còn một con ve chó, sau lưng đứng đó ba bốn thanh niên cao to, còn có một thiếu niên áo tím đứng đó, trên tay còn có một cây quạt, miệng nổi ý cười đê tiện.
"Ai nha, cô Mai à, lần này không giống những lần khác, người ta là ông chủ của một cửa hàng lớn ở thành lớn nha, có quen biết đâu tới tận kinh thành, nhưng vợ thì mất sớm, nghe tin ở thôn chúng ta có cô Mai xinh đẹp như hoa, mà mấy năm nay lại góa chồng, cho nên muốn tác hợp hai người." bà mối cười hì hì nói ra, nước miếng văng tung tóe.
Lý Mai lúc này muốn mở miệng, một thanh niên râu quai nón khuôn mặt dữ tợn bước tới gần nói:
"Ông chủ chúng ta nhắm vào cô, có phúc khí mấy đời, còn không biết nhận".
"Ây, đại tráng à, không nên vô lễ, đây có lẽ là chủ mẫu của chúng ta sau này." thanh niên áo tím cầm quạt lúc này lên tiếng.
"Chào phu nhân, tôi tên là Liễu Thanh, chính là quản gia của thương hội Phúc Vũ, ông chủ lại càng là cháu của một vị quan to trong triều, hôm nay nhờ bà mối đến đây cầu thân, mong phu nhân chấp nhận."
Thanh niên Liễu Thanh nói đến hay từ cuối thì gằng giọng lên.
"Hừ, nhà giàu thì sao chứ, tôi đã nói rõ rồi, các người về đi". Lý Mai lên tiếng nói.
"Người dám". Mấy tên thanh niên kia hùng hổ.
"Cần gì phải vậy chứ". Bà mai thở dài nhưng trong miệng lại mang nụ cười. Mấy năm nay bà mai đã làm hơn chục mối cho Lý Mai nhưng mỗi lần đều bị từ chối, làm cho bà mối căm tức, hai mấy năm làm mối chưa bao giờ như vậy, hôm nay thấy cảnh này cũng cười thầm trong lòng, không chịu hả, vậy thì bắt ngươi đi, xem thế nào.
Thấy mấy tên thanh niên kia lôi kéo Lý Mai đi, từ đâu từ xa một thiếu niên than đen phi cước đạp bay một tên đi xa.
"Giữa ban ngày mà các người dám ức hiếp người khác." Trần Xuyên đá tên kia ra rồi bước lại gần Lý Mai.
"Chị Mai, bọn họ có làm gì chị không?".
"Ay, chị không sao, em mau đi đi, bọn họ trông rất hung dữ, không phải người thiện lành gì đâu." Lý Mai lo lắng cho Trần Xuyên, dù gì cậu mới mười ba tuổi, làm sao đấu lại bốn tên kia.
"Ngươi cái thằng nhóc con này ở đâu xen vào chuyện người khác", một tên trong đó nói ra tiến lại gần Trần Xuyên, thì bị Trần Xuyên một tát bay đi. Bây giờ thực lực của Trần Xuyên tương đương võ giả tiên thiên, lực tay rất lớn, những tên này dù có luyện võ đoán chừng cũng chỉ là đoán thể, làm sao là đối thủ Trần Xuyên.
Tên thanh niên áo tím kia lúc này nheo mắt lại muốn kêu bọn người kia xong lên xử lý, thì bên ngoài có tiếng ồn ào.
"Á, quan sai tới rồi, quan sai tới rồi."
Thì ra là hàng xóm gần đây thấy nhà Lý Mai ồn ào nên đã đi báo quan, mặc dù hàng xóm không mấy thân thiện gì, nhưng gặp chuyện thì sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, đó là lý do vì sao mấy năm nay Lý Mai mặc dù xinh đẹp nhưng vẫn sống yên sống ổn ở đây. Hôm nay không biết đâu ra một tên từ nơi khác tới gây rối.
"Có chuyện gì ồn ào như thế?". Một nữ quan sai bước vào hỏi.
"Không có chuyện gì đâu thưa đại nhân, chỉ là bọn tôi đến đây muốn cầu thân, nhưng Lý Mai không đồng ý, có chút lớn tiếng, nhưng không sao cả, chúng tôi là người của người của Phúc Vũ thương hội nha."
Nữ quan sai muốn nói gì đó thì sau lưng có một tên thanh niên râu quai nón đứng lên cản tay lại rồi nói:
"Thì ra là người của Phúc Vũ thương hội, vậy chắc là có hiểu lầm, nếu không có gì, mọi người giải tán đi."
Nghe nói vậy thì tên thanh niên áo tím dùng ánh mắt ra hiệu bọn thuộc hạ đi về, bà mối mặc như âm binh đi theo sau.
Quan sai râu quai nón nói ra: "bọn người Phúc Vũ này rất phách lối, lại có tiền, nghe nói đại nhân sắp có hợp tác với thương hội Phúc Vũ này, nên tạm thời chúng ta cũng khó xử. Tin tưởng tôi, đại nhân sẽ không làm khó Lý phu nhân đâu."
Quan sai này tên là Trương Tam, còn nữ quan sai gọi là Thương Nữ, chính là quan sai chuyên phụ trách tuần tra ở thôn này, cũng coi như là có qua hệ quen biết với mẹ con Lý Mai, lẫn Trần Xuyên.
Thấy hai quan sai kia đi, Lý Mai quay qua xem Trần Xuyên, sờ sờ lên áo,.
"Ai nha, đứa nhỏ này đâu ra học đánh nhau nữa nha, có làm sao không?"
Trần Xuyên thu hồi vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi, cười hì hì.
"Không sao chị Mai, bọn này quá ngang ngược rồi nha."
"Cũng may lần này có em, được rồi về nghỉ ngơi đi, chiều nay qua ăn cơm cùng mẹ con chị."
Lý Sáng đi học về, nghe hàng xóm nghị luận ầm ĩ truyện sáng nay, Lý Mai cũng bất đắc dĩ kể ra, nhóc con Lý Sáng nổi giận đùng đùng, muốn vì mẹ báo thù nhưng bị cánh tay Trần Xuyên cản lại.