Đêm đến, Trần Xuyên ngồi xếp bằng vận chuyển nội công trên giường, có thể nói bây giờ cậu đã đến bình cảnh, trong nội tâm Trần Xuyên thoáng thoáng có mong chờ bọn người lúc sáng đến đây báo thù, để cậu có cơ hội đột phá. Nhưng mấy ngày tiếp theo, ngay cả con chó cũng không có xuất hiện.
"Nhóc con, hôm nay lại đến giao báo à?" một người đàn ông trung niên, thân hình to lớn, trên miệng mang theo nụ cười, hỏi Trần Xuyên.
"Vâng, thưa bác Tôn."
Người đàn ông này tên là Tạ Tôn, nghe nói là một đệ tử vòng ngoài của phái Nhật báo, phụ trách ở những thôn nhỏ như Diễn Châu, kinh doanh báo ở đây cũng không phát đạt lắm, vì cả thôn chỉ hơn trăm hộ gia đình.
Trần Xuyên sẽ nhân lúc đi giao báo mà tranh thủ đọc tin tức trên này. Đầy đủ các loại hạng mục.
"Nhà họ Lưu ở Viễn Châu một đêm bị ma giáo diệt tộc."
"Con gái Phương phú hộ trong một tháng tăng liền mấy cân."
"Nữ võ thần Đào Cát xông thẳng lên mười người mạnh nhất địa bảng."
"Một vị thanh niên áo lam thần bí hẹn ngày mười tháng này hỏi kiếm cùng kiếm tiên Đậu Thập Nhất."
"Tuyển võ phu vận chuyển đồ dùng từ thành Mộc Cầu đi kinh thành, tiền lương mười lượng bạc."
Đủ các loại tin tức, Trần Xuyên thấy tin thanh niên áo lam hỏi kiếm, chợt có ý nghĩ hoang đường người này là Cố Sinh, nhưng rồi lại gạt bỏ ý nghĩ này, từ thôn Diễn Châu muốn đi đến nơi của kiếm tiên Đậu Thập Nhất, ít nhất phải đi nửa tháng, làm sao có thể mới qua mấy ngày làm sao có thể tới được nha.
Tin mà Trần Xuyên chú ý nhất là tin tuyển người vận chuyển, thành Mộc Cầu là một trong những thành lớn xung quanh thôn Diễn Châu, từ Mộc Cầu đi kinh thành đi đi về về mất khoảng một tháng. Nếu bao ăn bao ở thì mười lượng có thể sống được mấy tháng ăn chơi xả láng nha, không có gì nguy hiểm thì đây là công việc béo bở.
Trần Xuyên quyết định thử vận may, thế là từ giã gia đình Lý Mai Lý Sáng, nói vào thành có việc, có thể là thời gian dài mới về, khuyên hai mẹ con thời gian này không nên ra ngoài nhiều.
Lý Mai nước mắt rơi lả chả, trong lòng lo lắng vì hai mẹ con mình mà sợ người của Phúc Vũ thương hội tới trả thù, phải đi lánh nạn, một bao đồ ăn khô cùng với ít tiền dúi vào túi Trần Xuyên. Lúc đầu Trần Xuyên không nhận tiền, nhưng Lý Mai nói mãi, nói cho cậu mượn sau này trả lại, Trần Xuyên lúc này mới chịu nhận. Lý Mai còn tự tay may một bộ đồ mới cho cậu.
Đây là lần đầu tiên Trần Xuyên đi xa thôn, thành Mộc Cầu cũng không xa thôn lắm, đi một ngày đường là tới.
"Thành thật lớn nha, lớn gấp mấy lần trong thôn nữa". Trần Xuyên cảm khái không thôi.
"Ái chà, ở đâu ra tên nhà quê này thế".
Người đi đường thấy Trần Xuyên đen nhẻm, lại ngước đông ngước tây, nên chê bai cậu nhà quê.
"Ôi vị tuổi trẻ thiếu niên này, nhìn cậu chắc là lần đầu đến Mộc Châu, có muốn tôi giới thiếu một ít tư vị nơi đây cho không nào?"
"Thiếu niên làm một quẻ bói đi, già trẻ không gạt, không đúng không nhận tiền, chỉ mười đồng".
"Bánh bao đây, mì sợi đây".
Đầy đủ các loại mời gọi với Trần Xuyên, nhưng do quá nghèo, lại trời sắp tối, nên cậu phải tranh thủ đến nhà trong báo để nhận công việc này.
"Ngõ Bào Đá, nhà Hùng Gia, ấy, chính là nơi này rồi."
Trần Xuyên tìm được địa chỉ trên này. Khi cậu gõ cửa, một tên người hầu ốm yếu chạy ra, khi nhìn thầy Trần Xuyên, tên này biết cậu đến đây làm gì nên gọi cậu mau vào đi.
Trần Xuyên gật đầu đi theo tên người hầu vào sân lớn, nơi đây có khoảng mười mấy người có nam có nữ, thậm chí còn có người già. Trần Xuyên cảm khái, đúng là công việc béo bở sẽ không thể mình độc chiếm được.
Mọi người thấy Trần Xuyên bước vào cũng không ngạc nhiên, xem cậu như vô hình, thậm chí có một tên còn khịch mũi coi thường:
"Nhóc con về bú sữa đi, học theo ai mà dám tới đây."
Trần Xuyên chỉ nhìn người đó cười một cái rồi tiến về phía trước, lúc này có cô gái áo trắng mang theo khăn che mặt bước ra.
"Cảm ơn chư vị đã đến hôm nay, nhưng lần vận chuyển lần này chỉ cần võ giả đoán thể đại thành, nên những ai không đủ điều kiện, mời bước về trước."
"Chó má gì sao không nói trước, làm ông đây đợi cả buổi." một vài tên chữi mẹ rồi bước ra, số lượng dần dần thưa thớt.
Mới đầu trong sân còn khá nhiều người, bây giờ chỉ còn lại sáu người, ông lão Điền Thất, tên coi thường Trần Xuyên lúc nãy Hô Thành, cặp song sinh Song Ngư, Song Nhi, Trần Xuyên, cùng một tên mang kiếm tên Võ Hi Thúc.
"Ồ, không ngờ nhóc con như chú cũng là võ giả đấy, nhưng ông đây đã hậu thiên, trên đường đi nên biết thân mình đi."
Tên kia cười to bước vào bên trong.
Trần Xuyên hơi nhíu mày một chút, lúc này có một cánh tay từ sau vỗ vào vai cậu, chính là ông lão Điền Thất.
"Cậu trai trẻ, đừng lo, tính tình Hô Thành trước giờ là thế, cậu đừng để ý, nhìn cậu không giống người ở đây, là người từ nơi nào đến thế?".
Trần Xuyên quay qua bên trái, thấy nụ cười hiền hòa của ông lão, Trần Xuyên cũng nói thật.
"Thưa tiền bối, vãn bối từ thôn Diễn Châu tới."
"À, cũng gần đây, được rồi chúng ta vào trong thôi." Điền Thất bước vào trong, Trần Xuyên cũng đi theo.
"Thưa các vị, kiện hàng lần này muốn nhờ các vị chuyển đến kinh thành là một lô vải rất lớn, về số tiền hộ tống như theo tin tức nhà chúng tôi đã nói rõ, bao ăn bao ở, lúc về thì làm phiền các vị tự mình thu xếp, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành, thay mặt gia đình Thượng Quan, cảm ơn các vị."
Mọi người đứng dậy chào cô gái đó sau đó bước đi theo người hầu về căn phòng đã chuẩn bị trước. Trần Xuyên trước khi đến cũng đã tìm hiểu về gia đình Thượng Quan này, là một trong ba nhà lớn nhất trong thành, có mối làm ăn rất lớn, gia sản chiếm một phần tư ở Mộc Cầu. Nếu không cũng không trắng trợn đăng tin tìm người hộ tống bảo vệ vận chuyển hàng hóa lần này.
Trần Xuyên bước vào phòng sắp xếp sẵn, không uổng là nhà giàu trong thành, căn phòng ở thôn so với phòng này thì cức chó không đáng nói tới. Trong phòng còn có ánh nến, nhang thơm, đây là lần đầu tiền Trần Xuyên nghĩa được mùi thơm như thế.
"Cha nha, sau lần này lại chọn nhiều người như thế, người của chúng ta không đủ sao, tên đàn ông kia trong thật thô lỗ, còn thằng nhóc đen nhẻm kia, trong không giống võ giả chút nào".
Giọng nói có chút đáng yêu, có chút nũng nịu nói ra, chính là cô gái che mặt lúc nãy, tên Thượng Quan Hâm Giao.
Thượng Quan gia chủ lúc này đang đọc sách, nhìn về con gái mình nói ra.
"Con đừng nên nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác như thế, theo cha thấy, tên Hô Thành kia nếu đánh nhau chưa chắc gì thắng được tên nhóc Trần Xuyên kia."
"Cái gì, tên đó lợi hại vậy sao?."
"Hừm con cứ đợi xem tối nay sẽ biết, còn về tại sao lại cần nhiều người như vậy, còn không phải do con sao, tới kinh thành nếu thấy tên nào lợi hại thì hãy bỏ chút bạc ra thuê bảo vệ con về đi, hai anh của con thì cần người phụ giúp, nên lần này chỉ có thể thuê người bên ngoài."
Thượng Quan Hâm Giao làm mặt quỷ với cha mình, thật ra ngoài cô ra thì còn có hai người anh nữa, lần này hai anh của cô nhiều việc nên đây là cơ hội để cô theo đoàn hộ tống để tới kinh thành chơi, dù sao ở đó là nơi phồn hoa nhất nha.
Trần Xuyên sau khi ăn xong cơm do chủ nhà chuẩn bị sẵn, hôm nay cậu cảm thấy hơi mệt mỏi, có cảm giác buồn ngủ. Trần Xuyên tháo thanh kiếm đanh bọc một lớp vải xuống, bỏ lên đầu giường, còn mình thì tắt đèn.
Bên ngoài lúc này có mấy bóng đen.