Nguồn: Mê truyện
Lý Mật quỳ xuống trước mặt Dương Đàm và Tiêu Thái hậu, cung kính dập đầu lạy ba cái, rưng rưng nói:
- Tội thần Lý Mật cứu giá chậm trễ, khiến bệ hạ và thái hoàng thái hậu phải chịu sự ăn hiếp của tên loạn đảng Vũ Văn Hóa Cập. Thần đáng muôn tội.
Dương Đàm trong lòng thở dài ngao ngán, cậu ta biết chính cậu ta đã trở thành Hán hiến đế thứ hai. Lý Mật tuy năng lực không bằng Tào Tháo, nhưng dã tâm của ông ta thì không hề thua kém Tào Tháo chút nào.
Dương Đào bặm môi nén tiếng kêu. Tiêu hậu cũng rất hiểu đời, bà ta biết rằng chỉ có thuận theo năng lực mới cứu được mạng sống. Tranh dành thiên hạ là việc của nam nhi, bà ta chỉ muốn bảo vệ tính mệnh bản thân và Đàm nhi.
- Lý ái khanh miễn lễ, bình thân.
Lý Mật trong lòng mừng khôn xiết. Tiêu hậu gọi ông ta là Lý ái khanh, như vậy là đã đồng ý thân phận của ông ta. Ông ta đứng dậy hành lễ:
- Thần tạ ơn bệ hạ, tạ ơn Thái hoàng Thái hậu.
Dương Đàm quay đầu thoáng nhìn Tiêu hậu, ánh mắt có chút không hài lòng, nhưng Tiêu hậu thản nhiên nói:
- Lý ái khanh loại bỏ gian tặc Vũ Văn Hóa Cập, có công với xã tắc, đại công không thể không thưởng. Ai gia phong ngươi làm Ngụy Vương Thượng thư lệnh, tổng quản chính vụ Đại thừa tướng, ban thưởng chín tích. Thiên hạ chính vụ đều do ái khánh quyết định, không cần thượng tấu ai gia.
Lý Mật thở phào nhẹ nhõm. Điều ông ta muốn cuối cùng giờ đã đạt được
- Thần tạ ơn ân điển của Thái Hoàng thái hậu. Xin mới bệ hạ và Thái hoàng thái hậu về hậu cung nghỉ ngơi. Thần xử lý xong việc của bọn loạn đảng sẽ đến thỉnh an.
Lý Mật bước ra đại điện. Đám binh sĩ dẫn vào mười mấy tên đại thần chưa kịp đào tẩu, dẫn đầu đại thần chính là Bùi Uẩn. Trong lòng gã vô cùng chán nản, chậm rãi đi từng bước. Bị đám binh sĩ của Lý Mật bắt được còn có Thái thường khanh Trương Khải, thượng thư bộ hộ Hứa Hoằng Nhân và Thượng thư hữu phó xạ Ngu Thế Cơ
Ngoài ra, trong góc phòng còn mười mấy tên đang quỳ. Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham toàn thân đầy máu, hai tay bị trói ra sau lưng, còn có hai đứa con của Vũ Văn Hóa Cập là Vũ Văn Thừa Cơ và Vũ Văn Thừa Chỉ, bọn họ cũng bị bắt và trói chặt lại. Còn tên đại tướng quan trọng Trần Lăng đã chạy thoát, không biết tung tích.
Lý Mật lạnh lùng nhìn bọn họ. Ông ta bước tới trước mặt Vũ Văn Trí Cập. Vũ Văn Trí Cập quỳ xuống cúi đầu nói:
- Ta nguyện là trợ thủ của Ngụy công.
Lý Mật hừ một tiếng:
- Ngươi nên tự hỏi mình nên chết thế nào mới đúng.
Gã chỉ vào đám người Vũ Văn Trí Cập rồi hạ lệnh:
- Đem những kẻ này đi treo cổ hết cho ta.
Vũ Văn Trí Cập kinh sợ đến ngã nhào xuống đất. Đám binh sĩ như lang như hổ xông lên, kéo bọn chúng đi. Kéo tới nơi thật xa mà vẫn nghe thấy tiếng kêu xin của đám người Vũ Văn Trí Cập.
Lý Mật lại đi tới trước mặt đám quan viên, không chờ ông ta mở miệng, Lại bộ Thượng thư Phong Đức Di tiến lên trước nói:
- Ty chức nguyện là trợ thủ của Ngụy Công
Quan hệ giữa Lý Mật và Phong Đức Di trước kia rất tốt, ông ta vỗ vỗ vai Phong Đức Di rồi thở dài nói:
- Ta biết Phong công tất nhiên sẽ vì ta mà phục vụ.
Trương Khải và Hứa Hoằng Nhân cũng nhao nhao biểu thị tình nguyện dốc sức phò tá. Lý Mật cười nhận, rồi lại bước tới trước mặt Bùi Uẩn, nhìn gã với vẻ cười mà như không cười, nói:
- Bùi công thế nào? Chẳng lẽ còn muốn đi Thái Nguyên sao?
Bùi Uẩn thở dài, khom người nói:
- Ngụy công không chê Bùi Uẩn thất thế thành kẻ trộm, thì Bùi Uẩn ta nguyện dốc lòng vì Ngụy công phục vụ.
Lý Mật cười híp cả mắt lại, ông ta cảm thấy sự nghiệp thống nhất đất nước đã tiến gần hơn một bước.
Vũ Văn Hóa Cập bỏ chạy được mười mấy dặm, bên người chỉ còn hai tên thân binh. Còn các cận vệ khác đều biết đại thế đã mất, nên đều tự bỏ chạy hết.
Vũ Văn Hóa Cập vừa mệt vừa đói, gã thấy bên cạnh cái cây phía trước có mấy tảng đá lớn, liền xoay người xuống ngựa, ngồi xuống tảng đá lớn, nói với hai thân binh:
- Đi tìm cho ta chút nước lại đây.
Nhưng hai gã thân binh không nhúc nhích. Vũ Văn Hóa Cập trừng mắt quát:
- Sao? Ta không nói được các ngươi nữa sao?
Nhưng hai tên thân binh lại hướng về phía gã, cúi đầu hành lễ:
- Chúng tôi cũng phải đi rồi, xin được chào chủ công lần cuối.
Vũ Văn Hóa Cập thất kinh:
- Các ngươi muốn đi đâu?
Một gã thân binh nói:
- Chúng tôi phải đi nhờ cậy Thái Nguyên. Mong chủ công xem xét ân tình chúng tôi đối với ngài mà tặng cho chúng tôi một món quà..
Vũ Văn Hóa Cập ruột gan rối bời nói:
- Các người muốn gì, ta không có gì hết.
Hai gã thân binh rút đao ra cười nói:
- Chúng ta muốn cái đầu của ngươi.
Liễu Khánh và Vũ Văn Sĩ Cập mỗi người cướp được một con ngựa, tháo chạy ra thị trấn huyện Kỳ. Hai người chạy một mạch theo hướng Tây khoảng hơn hai mươi dặm thì trời bắt đầu tối. Họ nhìn phía sau không còn quân lính đuổi theo, lúc này mới bình tĩnh lại một chút.
Liễu Khánh thở một hơi thật dài, nói:
- Hạc bạng tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Đây là trách nhiệm của ta.
Vũ Văn Sĩ Cập biết ngọn nguồn là do Tư Mã Đức Kham mà ra. Thực ra không có liên quan gì tời Liễu Khánh. Bây giờ chỉ liên quan tới tiền đồ của bản thân gã, hắn liền hỏi:
- Ta dự định đi đầu quân cho Lý Uyên, quan hệ của ta và ông ta rất tốt, Liễu huynh có nguyện đi cùng ta không?
Liễu Khánh lắc lắc đầu:
- Ta phải quay về Ba Thục thăm vợ con, sau đó sẽ ẩn cư trong núi, không muốn gia nhập binh sĩ nữa. Chúc Vũ Văn huynh đi đường bảo trọng
Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập biết rõ, là bởi vì gã mang tội hành thích vua nên cũng không miễn cưỡng, gật đầu:
- Tương cứu trong khi hoạn nạn không bằng tương vong khắp giang hồ. Chúng ta đều phải bảo trọng.
Hai người chắp tay hành lễ. Vũ Văn Sĩ Cập quất roi vào lưng con chiến mã, theo hướng tây trì thẳng tiến. Liễu Khánh nhìn gã khuất xa, rồi nhìn ra xa xăm, không nhịn được đành ngửa mặt lên trời mà than:
- Liễu Khánh đã chết, ta Hoàng Phủ Hủ nên trở về nhà rồi.
Sự việc huynh đệ Vũ Văn nội chiến và bị Lý Mật “ngư ông đắc lợi” đã nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ. Việc này lại làm cho Đậu Kiến Đức đột nhiên căng thẳng lên. Gã không ngờ Vũ Văn Hóa Cập lại bị sụp đổ nhanh như vậy. Lý Mật không bị sự kiềm chế của Vũ Văn Hóa Cập, liệu bản thân gã có còn cơ hội chiếm lĩnh sáu quận Thanh Châu không?
Trong lòng Đậu Kiến Đức vô cùng lo lắng. Sáu quận Thanh Châu là con đường thoát thân duy nhất của gã. Gã lẽ ra nên chiếm lấy nó sớm hơn một chút, tạo thành việc đã rồi, buộc Lý Mật không thể không tiếp nhận. Bây giờ đã có chút hơi muộn màng, điều này khiến Đậu Kiến Đức cảm thấy vô cùng hối hận.
Khổng Đức Thiệu đứng bên ngoài nên rất hiểu ý của Đậu Kiến Đức. Ông ta mỉm cười nói:
- Vương gia không cần lo lắng. Hiện tại Lý Mật mãi mãi không thể thoát khỏi các rắc rối. Việc giành lấy Thanh Châu vẫn còn kịp.
- Ngươi nói gì?
Đậu Kiến Đức quay đầu nhìn Khổng Đức Thiệu, ánh mắt lộ lên vẻ kỳ vọng.
Khổng Đức Thiệu không chút hoang mang đáp:
- Vương gia quên rồi sao? Vẫn còn Vương Thế Sung, nếu ty chức đoán không sai, việc đầu tiên sau khi Vương Thế Sung nắm quyền ở Lạc Dương đó chính là muốn chiếm đoạt Lạc Khẩu, giải quyết nguy cơ về lương thực cho y. Bây giờ Lý Mật giết chết Vũ Văn Hóa Cập, Vương Thế Sung làm sao có thể không vội? Ty chức nghĩ trong vài ngày tới Vương Thế Sung nhất định tấn công thành Lạc Khẩu, ngăn cản trước việc Lý Mật quay binh trở về chiếm thành Lạc Khẩu.
Đậu Kiến Đức nhíu mày, có chút không tin:
- Đây chỉ là giả thiết của ngươi. Nếu như Vương Thế Sung không nghĩ như vậy thì tất cả việc sau đó đều sẽ thất bại.
Trên thực tế Khổng Đức Thiệu đã có được thông tin Vương Thế Sung tấn công thành Lạc Khẩu, chỉ là ông ta giấu Đậu Kiến Đức. Ông ta muốn dùng chuyện này trước mặt Đậu Kiến Đức thể hiện cái nhìn xa và mưu trí của ông ta.
- Ty chức tin rằng phán đoán của mình không sai. Đối với Vương Thế Sung mà nói, vấn đề về lương thực là nguy cơ quan trọng nhất của y. Dương Nguyên Khánh có thể hỗ trợ y một lần, chứ không thể hỗ trợ y mãi được. Y chỉ có thể đánh bại thành Lạc Khẩu thì mới có cơ hội sống. Vì thế ty chức cho rằng y tất nhiên sẽ tấn công thành Lạc Khẩu.
Đậu Kiến Đức thấy y vô cùng tự tin nên trong lòng cũng có chút tin tưởng, gật gật đầu:
- Chỉ mong phán đoán của ngươi là không sai. Nếu như thật sự là như thế thì ta vẫn còn có cơ hội.
Vừa dứt lời thì một tên lính ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, Lạc Dương có tin tình báo khẩn cấp.
Đậu Kiến Đức ngẩn người ra, vội vã ra lệnh:
- Đem lại đây.
Một tên lính vội bước nhanh vào trình lên bức thư do chim đưa tới. Đậu Kiến Đức nhận bức thư vội vàng mở ra xem một lượt. Gã không thể tin được nhìn Khổng Đức Thiệu. Trong lòng Khổng Đức Thiệu lập tức thấy hết sức căng thẳng, nhưng dù sao cũng không để Đậu Kiến Đức vạch trần trò lừa gạt của mình.
Đậu Kiến Đức từ từ ngồi xuống, một hồi rồi thở dài nói:
- Tiên sinh quả nhiên là cao minh. Vương Thế Sung đã tấn công thành Lạc Khẩu và Hổ Lao quan. Vương Bá Đương đã rút lui khỏi Huỳnh Dương rồi.
Khổng Đức Thiệu vô cùng vui mừng. Vương Thế Sung quả nhiên không làm ông ta thất vọng, ông ta vội nói:
- Cứ như vậy, Lý Mật tất nhiên phải quay binh về Lạc Khẩu. Bây giờ y bị Vương Thế Sung kìm kẹp, ty chức có hai kế có thể giúp Vương Gia vững vàng đánh chiếm Thanh Châu.
Khổng Đức Thiệu liệu việc như thần khiến Đậu Kiến Đức vô cùng kính phục. Nếu nói trước kia gã còn có chút tưởng nhớ Tống Chính Bản, thì lúc này thì hình ảnh Tống Chính Bản đã bị đẩy lui ra khỏi đầu gã, không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Khổng Đức Thiệu chính thức trở thành chủ mưu của gã, mặc dù âm mưu của ông ta khiến cho Đậu Kiến Đức có phần không thích thú.
- Mời tiên sinh nói, hai kế sách đó là gì?
- Kế thứ nhất gọi là Cao mạo kế. Nếu ty chức đoán không sai, thì Lý Mật đã chiếm được Hoàng Trưởng Tôn và Tiêu hậu. Y muốn dựa vào Thiên tử và các chư hầu. Đương nhiên y cũng chỉ có thể ra lệnh cho mấy người chúng ta. Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên cũng không chú ý tới y. Dã tâm của y là để đăng cơ xưng đế. Vậy thì chúng ta thuận theo y, cho y làm chủ, tặng cho y một cái mũ quan thật to. Lại đem những thứ châu báu và mỹ nữ mà Dương Nguyên Khánh không nhận kia tặng lại cho y. Có được tình cảm này, đợi khi chúng ta chiếm được Thanh Châu, y cũng không dám nói gì nữa.
Đậu Kiến Đức nhắm mắt suy nghĩ, thực ra Lý Mật vốn là minh chủ. Chẳng qua năm nay mọi người đều có phần phai nhạt. Bây giờ cường điệu một chút cũng tốt, cúi mình một chút, hạ thấp mình mới có thể thành chủ. Kế Cao mạo này của Khổng Đức Thiệu quả là không tồi, bắt Lý Mật đi làm kẻ dẫn đầu.
- Vậy còn kế thứ hai?
Khổng Đức Thiệu nhận thấy sự khen ngợi trong ánh mắt Đậu Kiến Đức, trong lòng ông ta càng thêm phấn chấn, vội vàng nói:
- Kế thứ hai gọi là kế ràng buộc. Chúng ta thỉnh cầu cùng Lý Mật kết đồng minh, đồng thời đối phó Dương Nguyên Khánh. Ta nghĩ y nhất định tỏ thái độ nhập nhằng, không đồng ý, nhưng cũng không phản đối. Sau đó, cuối cùng chúng ta yêu cầu y trợ giúp làm minh chủ. Y nhất định sẽ tỏ thái độ, xuất mấy ngàn binh để tỏ ý kiến. Như vậy, y sẽ bị ràng buộc với lợi ích của chúng ta. Đợi sau này khi chúng ta lùi về Thanh Châu thì y cũng không còn gì để nói nữa, dù sao đây cũng là cuộc chiến chung của hai nhà chúng ta.
Tuy Đậu Kiến Đức thừa nhận phương án của Khổng Đức Thiệu chính xác, nhưng trong lòng gã có phần không thoải mái. Gã không muốn nghe đến bốn chữ “lùi về Thanh Châu”. Lẽ nào gã sẽ bị Dương Nguyên Khánh đánh bại sao? Đậu Kiến Đức bỗng nhiên có chút hăng hái, gật gật đầu:
- Ta biết rồi. Để ta suy nghĩ xem. Ngươi lui xuống đi.
Khổng Đức Thiệu rất nhạy cảm thấy rằng Đậu Kiến Đức không hài lòng, nhưng ông ta không biết hắn đã nói gì sai, nên trong lòng lo sợ không yên, đành cúi đầu hành lễ:
- Ty chức cáo từ.
Rồi từ từ lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Đậu Kiến Đức. Gã nhìn chăm chú lên trần nhà, trong lòng đang suy nghĩ về cuộc chiến với Dương Nguyên Khánh. Hầu như tất cả mọi người đều không xem trọng gã, đều cho rằng gã sẽ thất bại. Chẳng lẽ gã nhất định sẽ thất bại sao? Một luồng dũng khí trong lòng Đậu Kiến Đức bỗng dấy lên. Gã không tin là gã tập trung ba trăm ngàn đại quân mà cũng không đánh bại được Dương Nguyên Khánh.
Thành Thái Nguyên Sở Vương phủ. Dương Nguyên Khánh một mình ngồi yên lặng trong phòng sách. Hôm nay hắn bị cảm nhẹ, không đi triều đình mà ở nhà hưởng thụ những phút giây nhàn hạ hiếm có.
Trong phòng không đốt lửa sưởi, không khí có phần ấm áp, cái lạnh giá của mùa đông đã dần dần mất đi, có thể nghe thấy tiếng những chú chim nhỏ hót trong không trung. Ngoài cửa sồ vài cành mai nở hoa diễm lệ. Một cây trắng như tuyết, một cây đỏ hồng, tựa như hai thiếu nữ đang cạnh tranh nhau trong mùa xuân
Lúc này ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhìn thấy cô con gái đang thêu hoa mai dưới hai gốc cây. Một là trưởng nữ Dương Băng của hắn, người còn lại là thứ nữ Dương Tư Hoa. Trưởng nữ đã mười tuổi, còn thứ nữ sắp tám tuổi rồi. Hai cô con gái ngồi sóng vai nhau tựa như hai làn nước trong thanh đầy vẻ tinh tế, mềm mại.
Hai cô con gái này đều là bảo bối của hắn. Dương Nguyên Khánh thừa nhận, so với con trai thì hắn yêu qúy con gái hơn, đặc biết là hai tiểu yêu tinh này. Rõ ràng trong hậu hoa viên có mười mấy cây mai, còn diễm lệ hơn nhiều, nhưng chúng lại không đến đó, hết lần này tới lần khác đòi chạy tới chỗ không đâu ra đâu để thêu hoa.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lộ rõ vẻ yêu thương. Hắn biết rằng hai cô con gái đều mong có được tình yêu thương của cha mẹ. Điều này khiến trong lòng hắn có phần áy náy, hắn đã dành cho con quá ít thời gian.
- Hai con, đem đây cho cha xem.
Dương Nguyên Khánh cười nói với hai cô con gái.
Hắn vừa nói xong, hai cô con gái ngoan ngoãn vốn đang ngồi yên lặng thêu hoa cùng nhảy dựng lên, cầm bức thêu trong tay chạy vào.
- Cha, xem của con.
- Xem của con trước
Hai cô con gái điềm đạm nho nhã bỗng như hai con chim nhỏ líu lo trong phòng. Dương Nguyên Khánh ôm hai con vào lòng, cảm nhận được thân thể nhỏ bé của chúng. Đây là các con hắn, chảy chung dòng máu của hắn. Dương Nguyên Khánh cầm những bức thêu của chúng, đều là thêu hoa mai, rất sống động, và vô cùng tinh xảo. Dương Nguyên Khánh không kìm được sự tán dương.
- Ồ, thêu rất đẹp. Là ai dạy các con vậy?
- Là dì Liên, dì thêu còn đẹp hơn. Dì thêu cá, mọi người đều tưởng là cá đang sống.
Dương Nguyên Khánh cũng không biết A Liên có nhiệm vụ này. Tối nay phải thưởng thức tuyệt phẩm của nàng mới được. Lúc này, cửa mở ra, ngoài cửa có tiếng nói kinh ngạc của Bùi Mẫn Thu:
- Sao hai con lại ở đây?
Đây là nội thư phòng, ngoài Bùi Mẫn Thu, Trương Xuất Trần và Giang Bội Hoa, những người khác đều không được phép vào, trẻ con càng không được tùy tiện vào. Bùi Mẫn Thu không nghĩ là Băng nhi và Hoa nhi lại ở trong này.
Cả hai đều cúi đầu, trong lòng sợ hãi. Chúng biết rằng bản thân đã vi phạm gia quy, nội thư phòng của cha không được phép vào. Dương Nguyên Khánh cười cười cầu xin tha thứ cho chúng:
- Lần này là do ta gọi chúng vào, không nên trách chúng.
Bùi Mẫn Thu đương nhiên phải nể mặt chồng, nàng lắc lắc đầu:
- Nêu lần này là do cha gọi các con vào, mẹ tha cho các con. Lần sau nếu còn để mẹ thấy được, mẹ sẽ không tha cho các con đâu.
Hai cô con gái lè lưỡi, cúi đầu liếc nhìn nhau, rồi bước ra. Nhìn theo bóng chúng, Bùi Mẫn Thu lắc đầu, có chút nghi ngờ hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Phu quân, có thật là chàng gọi chúng vào không?
Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng:
- Hai đứa chúng nó chạy tới gốc hoa mai trong vườn của ta thêu tranh, ta có thể không gọi chúng vào sao?
Phùy! Bùi Mẫn Thu cất tiếng cười, tách trà trong tay suýt bị rơi. Cô vội vàng đặt tách trà lên bàn, cười nó:
- Hai đứa yêu ranh này, không biết là chủ ý của ai, không thể không hỏi lại chúng được.
- Điều này không cần thiết. Trong lòng chúng cha mẹ luôn là hình tượng vĩ đại. Nàng hỏi thế, hình tượng có thể bị sụp đổ đấy.
- Thiếp chỉ đùa với chàng chút thôi, dường như bệnh của chàng đã bớt hơn rồi.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả:
- Hai đứa con gái là liều thuốc tốt nhất. Có chúng ở đây, bệnh gì cũng khỏi.
- Chàng đó, lại ưu ái chúng. Đến khi chúng lớn lên lấy chồng, không chừng chàng sẽ khóc mất.
Lúc này, Bùi Mẫn Thu thấy trên bàn có hai bản tấu chương, bên ngoài có dán dây màu hồng, điều này thể hiện vô cùng quan trọng. Khi sáng tới dọn dẹp phòng còn chưa nhìn thấy. Vậy cái đó đưa tới lúc nào? Trong lòng cô có chút kinh hãi, lẽ nào lại có chiến tranh ư?
- Phu quân, có phải Hà Bắc lại phải khai chiến sao?
- Gần như vậy. Ba mươi vạn đại quân của Đậu Kiến Đức đã tập kích ở quận Hà Gian. Hai ngày nữa ta phải đi Hà Bắc rồi. Tuy nhiên hai bản tấu chương này không liên quan gì đến Hà Bắc cả. Một bản là Lý Mật tiêu diệt Vũ Văn Hóa Cập, bản còn lại là Vương Thế Sung tấn công thành Lạc Khẩu. Kẻ này cắn đuôi kẻ khác.
- Haiz…
Bùi Mẫn Thu khẽ thở dài:
- Cứ đánh nhau mãi không dứt thế này, người khổ chỉ là thiên hạ lê dân.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Điều này hắn cũng cảm nhận sâu sắc, nhưng hắn không có cách nào khác. Vì sự thống nhất thiên hạ, hắn đành phải đánh. Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Bùi Mẫn Thu:
- Trước khoa thi mùa thu, nàng nhớ nhắc ta một việc, đến lúc đó sẽ có một người thanh niên tên là Hoàng Phủ Kiều đến tham gia khoa thi. Có thể ta sẽ quên, nàng nhớ dùm ta.
- Vâng. Thiếp sẽ nhớ. Nhưng Hoàng Phủ Kiều là ai?
Bùi Mẫn Thu nghi ngờ hỏi.
- Là con của một người bạn cũ. Ta đã đồng ý với ông ấy sẽ cho con trai ông ấy một tiền đồ.
Sáng hôm sau, trong Tử Vi Các ở cung Tấn Dương, Dương Nguyên Khánh triệu tập hội nghị quân đội. Chiến dịch Hà Bắc sắp diễn ra, lúc này thì các tướng của quân Tùy đều tham gia vào Khuynh Quốc Quân để chống lại ba trăm ngàn quân của Đậu Kiến Đức.
- Các vị đại thần, hiện nay quân Tùy có một trăm bảy mươi ngàn quân, tính toán đến việc phòng thủ biên cảnh thì quân Tùy không thể đưa toàn bộ quân đội vào chiến dịch Hà Bắc, thế nhưng để đảm bảo được thắng lợi thì ít nhất cũng phải đổ vào một trăm bốn mươi ngàn người, như vậy thì lượng quân ở lại Hà Đông và biên cảnh chỉ còn ba mươi ngàn người, do đó áp lực phòng ngự là rất lớn.
Trên hội nghị, hơn mười vị trọng thần chia ra ngồi hai bên, Dương Nguyên Khánh ngồi ở chính giữa. Hắn nhìn chăm chú vào năm vị Tướng quốc và tất cả chủ quan các bộ, chậm rãi nói:
- Ta có hai phương án, một là tuyển năm mươi ngàn binh ở Hà Đông, chuyên để phòng ngự biên cảnh. Phương án nữa là tạm thời chưa tuyển binh vội, dùng thủ đoạn vỗ về kẻ địch. Ta muốn nghe ý kiến của mọi người.