Nguồn: Mê truyện
Trong phòng nghị sự cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang yên lặng trầm tư. Dương Nguyên Khánh nhìn Tô Uy khẽ gật đầu:
- Tô Tướng quốc, ngài là Nguyên lão trong triều, mời ngài nói trước.
Có lẽ là do càng cao tuổi thì càng coi trọng hư vinh, sự tôn trọng của Dương Nguyên Khánh đã khiến cho Tô Uy cực kỳ hài lòng. Xế chiều hôm qua, Dương Nguyên Khánh đã công bố nội dung của buổi nghị sự hôm nay. Đêm qua mọi người đều đã suy nghĩ trước, Tô Uy cũng đã suy nghĩ cả đêm, tuy rằng rất hám hư vinh thế nhưng xét về xử lý chính sự thì y có kinh nghiệm rất phong phú, cách nhìn sự việc cũng tương đối sâu sắc.
Tô Uy vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lão thần đêm qua cũng đã suy xét rất lâu, nếu như phát động chiến dịch mộ binh này vào mùa đông thì không sao, thế nhưng bây giờ đang là thời điểm cày bừa vụ xuân, nhà nhà đều bận rộn việc đồng áng, lại còn phụ trách cả việc cày ruộng quân điền, cho nên cũng không hợp lý lắm.
Thật ra đây cũng là nỗi lo của Dương Nguyên Khánh, hiện tại đang là chính giữa vụ cày, nông nghiệp là yếu tố căn bản để ổn định quốc gia. Nếu vì việc mộ binh mà làm chậm trễ vụ xuân thì sẽ ảnh hưởng đến nông nghiệp, dẫn đến sản lượng lương thực giảm, nếu vậy thì cái được không bù nổi cái mất. Dương Nguyên Khánh không chỉ thiên về quân sự, khi hắn làm Nhiếp Chính Vương, Thượng Thư Lệnh thì hắn không thể chỉ thiên về chiến tranh, mà vấn đề về dân sinh đối với hắn cũng rất quan trọng.
Về phương diện Đột Quyết, triều Tùy đã đạt được hòa giải với Xử La Khả Hãn, tạm thời giảm trừ được uy hiếp từ Phương Bắc, mà ở phương nam thì Vương Thế Sung đang giao chiến với Lý Mật, bọn họ cũng không có chú ý tới phía Bắc, do đó uy hiếp lớn nhất của triều Tùy chính là quân Đường của Quan Lũng.
Mặc dù Tùy Đường đã thông qua hiệp nghị hòa giải, thế nhưng Dương Nguyên Khánh đã nhận được tin tức rằng Lý Thế Dân đánh tan Lương Sư Đô tại Quận Tây Bình, quân Tần đầu hàng hơn bốn mươi ngàn người. Lương Sư Đô chết đi, triều Đường đã bình định được họa lớn ở phía tây, rất có thể bọn họ sẽ nhân cơ hội quân Tùy đại chiến với Đậu Kiến Đức mà xé bỏ hiệp nghị, phát động tấn công. Điều này làm cho Dương Nguyên Khánh rất lo lắng.
Bùi Củ ở bên cạnh cũng hiểu được nỗi lo của Dương Nguyên Khánh, ông ta khẽ cười nói:
- Triều Đường dù sao thì cũng không phải loại thế lực kiêu hùng như Đậu Kiến Đức hay Lý Mật. Bọn họ chỉ quan tâm tới lợi ích chứ không phải ảnh hưởng, dù sao thì bọn họ cũng là một vương triều chính thức, dùng danh nghĩa triều đình để kí hiệp nghị với chúng ta, do đó sẽ không dễ dàng tự hủy đi danh dự. Nếu như bọn họ phá bỏ hiệp nghị, tất sẽ tổn hại đến uy tín, người trong thiên hạ còn ai dám tin tưởng bọn họ nữa?
Đỗ Như Hối cười, tiếp lời:
- Ta cũng tán thành ý kiến của Bùi Tướng quốc, triều Đường tuy rằng đã bình định được loạn Lương Sư Đô, thế nhưng cũng không có nghĩa là họ có thể phát động chiến tranh với phương Đông. Trái lại, ta cho rằng, sở dĩ bọn họ ký hiệp nghị hòa giải với chúng ta không phải vì loạn Tiết Cử hay Lương Sư Đô, mà chính là bọn chúng cần phải nhanh chóng khôi phục sản xuất, ổn định thế cục bên trong. Muốn vươn ra bên ngoài thì phải ổn bên trong trước, bọn họ cần ít nhất nửa năm mới có thể ổn định được thế cục bên trong. Cho nên đối với triều Đường thì nên dùng biện pháp lung lạc chứ không nên vội vàng mộ binh, mặt khác, có thể đem binh lực tập trung ở Quận Hà Đông. Như vậy thì cho dù triều Đường có làm ra chuyện xấu nhất, là phá bỏ hiệp nghị hòa bình thì bọn họ cũng chỉ có thể tiến quân vào sáu quận ở Quan Bắc, mà không thể tiến công vào nơi mấu chốt là Hà Đông, cho nên chúng ta cũng không tổn thất nhiều.
Mỗi người một ý, nhưng cũng dần dần thống nhất, sự uy hiếp của triều Đường hiện tại thì không lớn, không cần thiết vì việc mộ quân mà ảnh hưởng tới trồng trọt vụ xuân. Dương Nguyên Khánh cũng đưa ra quyết định cuối cùng dựa theo ý kiến của mọi người.
- Được rồi! Việc phòng thủ Hà Đông phải làm hết sức cẩn thận. Chúng ta có lẽ phải tiếp xúc một chút với triều Đường, nhấn mạnh một số điểm trong hiệp ước hòa bình năm ngoái. Đỗ Tướng quốc, lại phải phiền ngài đi Trường An một chuyến rồi.
Đỗ Như Hối gật đầu:
- Việc này không nên chậm trễ, thuộc hạ sẽ xuất phát ngay trong xế chiều hôm nay.
…
Bầu không khí thành Trường An rõ ràng là náo nhiệt hơn so với cuối năm trước, lý do cũng không chỉ bởi vì mùa xuân đã tới, mà vì quân Đường đã thắng một trận lớn ở quận Tây Bình. Tần Vương Lý Thế Dân dẫn năm mươi ngàn quân đánh tan Lương Sư Đô chỉ bằng một trận chiến. Quân Tây Tần đầu hàng hơn bốn mươi ngàn người, Lương Sư Đô chết trận, khiến cho Đường triều gỡ được cái gai trong mắt. Thổ Dục Hồn Khả Hãn trước ủng hộ Lương Sư Đô cũng đích thân tới Trường An thần phục, đưa năm trăm ngàn bò dê theo bồi tội.
Chiến thắng lần này đã quét sạch mây đen bao phủ trên bầu trời Trường An, làm cho không khí ở Trường An sáng sủa, quang đãng hẳn lên. Toàn thành mừng vui, Đường Đế Lý Uyên đặc biệt sắc phong cho Tần Vương Lý Thế Dân làm Thượng Thư Lệnh.
Trong bầu không khí nhiệt liệt này, sứ thần triều Tùy, Đỗ Như Hối tới thành Trường An.
Hoàng thành, Thái Cực Cung, Ngự Thư Phòng. Lý Uyên đang cùng với thái tử Lý Kiến Thành, Tướng quốc Tiêu Vũ và Lại bộ thượng thư Trần Thúc Đạt thương nghị về việc sứ giả triều Tùy.
Mặc dù trong con mắt của dân chúng bình thường thì thắng lợi ở Tây Tần là trận thắng trước nay hiếm gặp, là đại sự khiến toàn dân phấn chấn. Thế nhưng đối với tầng cao của triều Đường mà nói thì đây thật ra chỉ là kết quả sau một hồi tranh đấu chính trị. Sau khi Bùi Tịch bị điều làm Phủ sử Tây Xuyên An, thế lực của Lý Thế Dân trong triều giảm mạnh, để cứu vãn xu hướng suy tàn bất lợi trong triều, vì vậy mới có trận đại thắng quận Bình Lương.
Đây là nguyên nhân thực sự về việc Lý Uyên điều Bùi Tịch đi, tạo áp lực với Lý Thế Dân, buộc y phải nắm quận Bình Lương. Nếu như Lý Thế Dân không có động tĩnh gì, Lý Uyên sẽ lập tức điều Lý Thần Thông tới thay thế vị trí chủ tướng của Lý Thế Dân.
Trong lòng Lý Uyên biết rõ, quân tâm không ổn, sắp sụp đổ, cần phải trấn an quân tâm. Thật ra đây cũng chỉ là cái cớ của Lý Thế Dân, y muốn kéo dài thời gian Tây chinh để dần dần khống chế quân quyền. Đương nhiên là Lý Uyên cũng không phản đối việc đó, dù sao thì y cũng là con trai của y.
Chỉ có điều thời gian mà Lý Thế Dân kéo dài quá lâu, làm cho Lý Uyên có chút bất mãn. Quân đội tác chiến hao phí rất nhiều tiền bạc, quốc khố đã không thể chu cấp nổi.
Hơn nữa thì rất nhiều trọng thần đã nhìn ra, tại lúc Tiết Cử bại vong thì hai đứa con của y phát sinh nội chiến, đây chính là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Tây Tần, thế nhưng Lý Thế Dân lại án binh bất động, để vuột mất cơ hội tốt. Điều này khiến cho rất nhiều đại thần phê bình kín đáo, làm cho Lý Uyên phải chịu rất nhiều sức ép.
Cho nên đối với trận đại thắng ở quận Tây Bình này thì bên trong tầng cao cũng không có quá nhiều kích động. Tất cả đều dùng một loại tư thái bình tĩnh để xem xét, trái lại, quân Tùy phá được U Châu và chiến tranh sắp phát động với Đậu Kiến Đức lại khiến cho tất cả khiếp sợ và quan tâm.
- Bệ hạ, mục đích của Tùy sứ đã rất rõ ràng, đó là dấu hiệu mở màn chiến dịch Hà Bắc. Vi thần nghe nói Đậu Kiến Đức đã tập kết ba trăm ngàn quân, quân Tùy tất nhiên là cũng phải dốc sức điều quân. Vì vậy thì binh lực ở Hà Đông sẽ chẳng còn lại bao nhiêu, Tùy sứ đến vào lúc này mục đích duy nhất là muốn ổn định chúng ta.
Người nói chính là Tướng Quốc Tiêu Vũ, gã có tư duy nhanh nhẹn, ánh mắt sắc sảo, có thể nhìn thấu được bản chất của vấn đề, nên rất được Lý Uyên tín nhiệm. Trong việc xử lý triều chính thì gã đã dần dần thay thế được Bùi Tịch, trở thành quyền thần bậc nhất trong triều. Hơn nữa gã là người chính trực, an phận, không tham gia vào đấu tranh bên trong gia tộc họ Lý, điều này càng khiến cho Lý Uyên tín nhiệm gã hơn.
Lý Uyên nhíu mày, lão cũng nhận ra điều này. Hiện tại vừa bình định xong loạn Lương Sư Đô, quân Đường không còn gì vướng bận, Lý Uyên cũng có chút động tâm. Thái Nguyên là nơi lão quật khởi, cho nên lão rất coi trọng Hà Đông. Tuy rằng bị Dương Nguyên Khánh cướp đi nhưng Lý Uyên vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hiện tại binh lực ở Hà Đông không còn nhiều, đây chính là một cơ hội tuyệt vời không thể bỏ qua.
Lý Uyên chần chừ một lát, nói:
- Trẫm đang suy nghĩ, chúng ta có nên lợi dụng cơ hội này đoạt lại Hà Đông không?
- Phụ Hoàng, điều này tuyệt đối không nên!
Lý Kiến Thành phản đối.
- Chính ta ký hiệp nghị hòa bình với triều Tùy, dùng chính danh nghĩa của triều Đường, nếu chúng ta phá bỏ hiệp nghị này thì sẽ khiến chúng ta thất tín với thiên hạ. Người dùng chữ tín để thành danh, quốc gia dùng chữ tín làm căn bản, nếu như thất tín thì làm cho cả thiên hạ thất vọng với triều Đường, cũng sẽ khiến quần thần sinh ra dị tâm. Phụ Hoàng, được Hà Đông mà mất đại nghĩa thì nhi thần không tán thành.
Lý Uyên trầm tư không nói. Lúc này, Tiêu Vũ liền khuyên nhủ ở góc độ cụ thể hơn:
- Bệ hạ, Thái tử nói thất tín là một chuyện, còn ty chức có thể chiếm được Hà Đông hay không lại là một chuyện khác. Nếu như chúng ta tấn công Hà Đông, Dương Nguyên Khánh chắc chắn sẽ bỏ cuộc chiến với Đậu Kiến Đức, dẫn đại quân quay lại cứu viện. Đối với Dương Nguyên Khánh thì chỉ làm chậm trễ việc hắn thu thập Đậu Kiến Đức, còn đối với chúng ta thì nếu không chiếm được Hà Đông thì vừa hao binh tổn tướng lại vừa thất tín với thiên hạ. Bệ hạ, cái giá phải trả quá lớn.