Tiền!!!
Chỉ đơn giản một chữ ngắn ngủn nhưng bao nhiêu ngôn từ cũng không thể lột tả hết những điều thần kỳ mà nó tạo ra!
Có kim tệ ngươi có thể mua bất cứ thứ gì, nào là nhà lầu, xế xịn, hồng nhan tuyệt sắc. Hằng ngày có thể thưởng thức những món ăn ngon làm từ những thực phẩm đắt đỏ nhất như Chocolate To’ak, Sợi nghệ tây, Dưa Yubari, Thịt bò Wagyu Nhật Bản, gan ngỗng, trứng cá muối, Tôm hùm Scottish vvv hay uống Cà phê Kopi Luwak, Acqua Di Cristallo Tributo a Modigliani như nước suối xúc miệng hằng ngày.
Thậm chí ngươi có thể nằm dài trên chiếc sofa vải Lexington nhâm nhi Chocolate trứng như snack rẻ tiền trong siêu thị. Hoặc nâng ly rượu Cognac thưởng thức chút ánh tà dương của Quần đảo Coco Prive, Maldives khi mà ngươi đã bao trọn tất cả.
Tiền có thể mua tất cả sự hưởng thụ, có thể mua cả con người, mua cả những cái mà thế giới này gọi là công bằng, nhân tính hay vài thứ đại loại được rêu rao là không thể lay chuyển được đó.
...
Từng câu từng chữ của lão Hồng cứ như thanh kẹo bạch nha ngọt ngào cuốn hút hết cả tâm trí của đám trẻ nhỏ đang lấm lem ngồi tụ năm tụ mười trước mặt. Ánh của chúng tỏa sáng như đang ngao du đến những địa điểm như thiên đường kia, có đứa lại đang chảy cả nước dãi đầy miệng tựa như đang được thực sự thưởng thức những món ăn mà khi nghe tên thôi cũng đủ khiến tâm hồn người ta xao động rồi.
Cũng khó trách, tuổi thơ luôn gắn liền với biết bao tưởng tượng và giấc mơ trên tận chín tầng mây, chỉ khi trưởng thành con người ta mới biết cái gì gọi là "hiện thực".
"Leng keng leng keng"
Âm thanh lảnh lót từ chiếc chuông nhỏ trên tay lão Hồng rung lên đưa những ánh mắt còn chút xa xăm kia gọi về, lão nở một nụ cười ấm áp, quơ quơ cây kem bơ phết chút mứt và sô cô la lên và dụ hoặc nói:
- Ta còn một điều chưa nói với các cô các cậu nhỏ, cây kem đặc biệt chiêu bài của lão từ bốn mươi năm qua ai từng nếm qua cũng phải xếp ngang hàng với những món ăn đắt đỏ kia. Nào nào, thử một que kem, nếu bỏ qua cơ hội này các ngươi sẽ phải ân hận cả đời đấy nhé.
Từng đôi mắt nhỏ đen nháy của những đứa trẻ lại một lần nữa sáng lên, nhưng rất nhanh chúng lại ủ rủ cúi đầu. Duy nhất có hai đứa một nam một nữ ngồi ở hàng đầu là thò tay vào trong cái túi nhỏ của mình. Trông thấy động tác này, đôi lông mày của lão Hồng giãn ra, nét cười nồng đậm thêm một chút. Dù gì cũng bỏ công phu ra để vẽ vời những thứ mà lão xem được trên ti vi, lão cũng không hi vọng mình chẳng bán được cây kem nào.
Hai đứa trẻ sau khi đếm kỹ từng đồng bạc cắt cũng không do dự mà xòe tay ra để đón nhận hai cây kem "số một thế giới" như lời giới thiệu chắc như đinh đóng cột của lão. Kỳ thực, nhìn trang phục có chút lành lặn của hai đứa trẻ này cũng không khó đoán được gia cảnh của chúng có chút khá khẩm hơn phần đông còn lại. Thậm chí có đứa trẻ thảm đến mức áo cũng không có, phải mặc cái quần cộc rách tơm, nhiều lỗ chưa vá. Dĩ nhiên, trừ quần áo ra thì bọn trẻ này cũng đen đúa, ốm tong teo, bụi bặm, tóc tai có đứa còn gãi gãi như đầy chí rận, nhiều ngày chưa tắm rửa.
"Leng keng ... leng keng"
Tiếng chuông nhỏ của xe kem lão Hồng càng đi càng xa, cuối cùng khuất bóng sau những ngôi nhà xập xệ. Lúc này, hoàng hôn cũng đã buông xuống, đám trẻ cũng giải tán ai về nhà nấy.
Rảo bước nhanh trên con đường nhỏ, chính xác mà nói nó chỉ là những con đường đất đầy bùn và những rác thải, đi nhiều thì thành đường thôi. Cao Phong hôm nay bước chân có vẻ thanh thoát hơn, có lẽ do tâm hồn thơ dại của hắn vẫn đang mơ mộng về những thứ xa hoa mà lão bán kem đã kể. Mãi cho đến khi về đến nhà, à không, gọi cho đúng thì là cái chòi mới phải.
- Hôm nay không có thu hoạch gì, đành phải nhai đỡ nửa gói mì còn thừa hôm qua vậy.
Ngán ngẩm thở ra một hơi, hắn ngã người xuống cái giường, vật dụng duy nhất trong căn chòi của mình. Nhắc đến cái giường này lại là cả một đoạn sự tích huy hoàng, vốn nó là của một gia đình ở cách đây mấy con đường, do họ có việc phải dọn đi xa nên đành vất nó lại. Để sở hữu cái giường rách nát này cũng không đơn giản như thế, Cao Phong hắn phải đánh nhau như trâu chọi với mấy thằng xóm trên rồi tốn cả ngày căng sức ra kéo chiến lợi phẩm trở về.
Mặc dù lần đó, hắn ta toàn thân bầm dập, hai mắt như gấu trúc thế nhưng việc giành chiến thắng cuối cùng khiến Cao Phong cười suốt cả ba ngày quên cả đau đớn.
Lục ra gói mì cũ được bọc kỹ trong đống báo cũ, hắn khó khăn nhai từng chút một, ăn nhanh một chút thì cả hương vị hắn cũng sẽ không thể cảm nhận được. Bữa đói bữa no đã quá quen thuộc với hắn, cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Hắn ta tên là Cao Phong, hai tháng bảy ngày nữa hắn sẽ bước qua sinh thần thứ mười của mình. Từ nhỏ, hắn đã là cô nhi, một mảnh người thân cũng không có. Nhiều lần, hắn cứ tự hỏi làm thế nào mà hắn đến với thế giới này. Khi còn bé, rất nhiều lần đám trẻ cùng sớm gọi hắn là con của chó hoang, mèo hoang. Có đứa lớn hơn thì độc mồm cho rắng hắn là kết quả của một lần vụng trộm và bị vứt bỏ.
Đối với vô số truyền thuyết về xuất thân của mình, Cao Phong đã không còn quá quan tâm đến. Gần chín năm trời, hắn đã phải vật lộn để tồn tại, sự giúp đỡ nhiều nhất cũng là vài ổ bánh mì cũ hay những phần cơm thừa canh thiu.
Nếu phải nhắc đến người thân, có lẽ duy nhất chính là Đại Ô. Mọi người chắc đoán già đoán non Đại Ô là ai, xin thưa ngay đó không phải là một người hàng xóm nào của hắn cả. Tiểu Ô là một cô chó mực, chính nó đã cưu mang và nuôi nấng Cao phong bằng chính sữa của mình. Cái chòi mà hắn đang sống cũng dựng nên từ ổ chó ngày xưa.
Đáng tiếc, Đại Ô cũng không ở cạnh hắn lâu dài. Năm hắn lên sáu thì người mẹ nuôi này bỗng một ngày nọ ra đi kiếm ăn không thấy trở về nữa. Kể từ đó, Cao phong sống lặng lẽ thui thủi một mình, không một ai bầu bạn.
Nhưng chắc vì lí do này, tâm tính hắn ta cũng không giống như những đứa trẻ khác. Điểm nổi bật nhất chính là tính quật cường và khả năng sinh tồn đáng sợ của đứa trẻ này. Ngoài việc xin xỏ thức ăn thừa mứa, hắn ta còn có một "nghề nghiệp" riêng để duy trì sự sống chính là làm "đạo tặc".
Nghe thì có vẻ nguy hiểm, kỳ thực mới đầu Cao Phong cũng chỉ hái trộm rau, quả để lót dạ. Dần dần, hắn bạo gan hơn thì chuyển sang bắt gà để mần thịt, tất nhiên phi vụ này tính nguy hiểm cũng cao hơn nhiều. Cao cấp nhất là hắn đã học được kỹ năng ăn vạ và móc túi, chính thức bước chân vào giới "đạo chích".
Cái nghề này nói dễ không dễ, nói khó không khó, quan trọng nhất là cơ hội và con mồi. Nếu may mắn thì một ngày hắn ta có thể kiếm được một chút đủ sống thoải mái cả một tháng, còn khi đen đủi thì đành kiếm rau, củ trộm mà ăn tạm. Tệ hại nhất là vài lần bị khổ chủ phát hiện, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, phải nằm dưỡng thương cả tuần. Nhưng rồi ngựa quen đường cũ, khỏe lại hắn lại tiếp tục hành nghề.
Dần dà, kỹ năng cũng trở nên chuyên nghiệp, điêu luyện hơn thì tỉ lệ thành công của hắn được tăng cường không ít. Đáng chú ý là khả năng bỏ chạy khi bị phát hiện cũng đạt đến cảnh giới của vận động viên cấp tỉnh, hầu như mười lần thì hết chín hắn thoát thân thành công. Dĩ nhiên, ngoài tốc độ của mình thì một lợi thế lớn của hắn là do bản thân rất quen thuộc địa hình khu vực mình hoạt động. Nên khi thoát chạy, hắn trơn như lươn, giống như cá về biển, lặn vài ngõ hẻm là cắt đuôi được đối phương ngay.
Bỏ qua cái nghề nghiệp, khu vực Cao Phong đang trú ngụ cũng là một nơi rất đặc biệt. Giữa lòng một thủ đô xa hoa diễm lệ của thủ đô nước X, thì cái khu ổ chuột không tên này cứ như một vết mực bẩn sai lầm trên toàn cục bức tranh hoa mỹ vậy.
Có mực đen thì mới nổi bật nền giấy trắng tinh, sự tồn tại của khu ổ chuột nghèo cũng là vết chấm phá tạo ra hai thế giới giàu nghèo tương phản. Những người dân thủ đô sống trong điều kiện bậc nhất dùng ánh mắt đầy khinh rẻ dành cho những "người" sống trong điều kiện khó khăn tột cùng sát bên cạnh mình. Cũng nhờ khu ổ chuột kia, mà những kẻ trong nhung lụa tự cho mình là hoa sen, còn lại là bùn dơ, kinh tởm.
Vì sự đối lập tương phản gần như hoàn toàn này mà những người dân lao động nghèo trong khu ổ chuột không tên hiếm khi nào đặt chân lên những con đường rộng thênh thang tráng lệ với những dòng xe cộ tấp nập qua lại. Có điều, điều này lại không áp dụng với Cao Phong và những kẻ "đồng nghiệp" với hắn.
Nơi phồn hoa, những kẻ lắm tiền nhiều như cỏ dại chẳng khác nào mỏ vàng đối với những tên chuyên ăn vạ, móc túi. Có ngày, Cao Phong còn kiếm được món tiền lớn khiến hắn liền phủ phê một bữa ra trò. Mỗi khi thắng lớn, hắn ta lại bí mật san sẻ với những họ gia đình nghèo, và tất nhiên những hộ này do hắn lựa chọn, sống tốt thì cho xấu bụng thì miễn.
.....
Hôm nay còn cách sanh thần của hắn đúng một tuần, Cao Phong dự định tìm một con mồi béo để làm một vố thật lớn. Trong đầu hắn vẫn còn hiện hữu những thứ xa xỉ được bơm vào bởi lão bán kem, nên trong tự tâm có một khát vọng muốn được trải nghiệm chúng dù chỉ một lần. Rõ ràng là dù đã ra đời kiếm sống từ rất sớm nhưng tâm hồn của hắn vẫn còn nhiều nét trẻ con. Khó trách có những suy nghĩ có phần bồng bột và liều lĩnh!
"Két.."
Khói bụi tốc nhẹ lên, một chiếc Porsche màu cam nhạt sang trọng dừng ngay bên vệ đường, cách chỗ Cao Phong đang đứng chưa đầy mười thước. Tiếp theo, cửa xe từ từ mở ra, một gã mập mạp chậm rãi bước xuống, một tay ôm một cô nàng ăn mặc gợi cảm hai bên có hai gã giống như đàn em hộ vệ đi theo, tư thế kệch cỡm vô cùng, vừa nhìn đã biết ngay gã này thuộc dạng "đại phú hộ" trong xã hộ hiện đại rồi.
- Cút đi chỗ khác, thằng nhóc hôi hám.
Một tên tay chân của gã vừa trông thấy một đứa trẻ ăn mặc rách rưới đang đứng một bên chăm chú nhìn thì quát lớn, còn tiện chân đá một cái. Xui cho gã, phản ứng của Cao Phong là cực kỳ nhanh nhạy, thoáng cái hắn đã né được khiến cho gã cận vệ vung chân vào khoảng không.
Tuyệt không để đối phương có cơ hội xuất thủ tiếp tục, Cao Phong tựa như con sóc nhỏ ù chạy vào một góc phố gần đó. Còn tên hộ vệ thì cảm giác mất mặt trước ông chủ nên khuôn mặt đỏ bừng, miệng chửi bới một tràng, sau đó ngoan ngoãn như con cún vội vàng cúi người nịnh nọt lão mập chủ nhân.
- Chỉ là con chuột nhắt qua đường mà thôi, không nên tốn thời gian. Chúng ta cần nhanh chóng lấy được món đồ, ta không chờ đợi được để có thể chiêm ngưỡng chúng.
Lúc này lão mập chủ nhân mới nhàn nhạt cất giọng, trong mắt gã thì Cao Phong với những con chuột gián qua đường không có gì khác biệt, không xứng để gã liếc nhìn dù chỉ một giây. Tên hộ vệ kia thì dạ phải liên tục rồi xung phong mở đường đi trước. Bọn chúng không biết khi cả đám đã đi xa thì có một ánh mắt vẫn không ngừng theo dõi, ánh mắt của "con chuột" như lời lão mập vừa nói.
- Hừ, dám động thủ với ta, ta sẽ cho lão biết mặt.
Máu nóng lên đầu, sự liều lĩnh của Cao Phong cũng đạt đến đỉnh. Đôi mắt hắn xoay chuyển, quan sát bốn phía rồi bỗng nhiên chạy thật nhanh về phía chiếc Porsche. Vào giờ này, người đi trên khu phố cũng thưa thớt, không ai chú ý đến hành động của một đứa nhỏ trông rách rưới cả. Vì vậy, hắn ta thuận lợi tiếp cận chiếc siêu xe. Bằng vào các món nghề có sẵn, hắn không mấy khó khăn khi mở cái cốp xe của đối phương ra.
Chỉ thoáng một cái, Cao Phong đã gọn gàng nhét người vào phía trong cái cốp xe chật hẹp, bảo đảm thần không biết quỷ không hay. Nhờ dáng người ốm tong teo, nhỏ con nên việc hắn dễ dàng ẩn mình mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Nằm yên trong cốp xe, trong đầu của cậu nhóc không ngừng mơ mộng đến những thứ sẽ xuất hiện trong sinh nhật lần thứ mười của mình.
- Hắc hắc, xem ra sanh thần năm nay của ta sẽ rất hoành tráng đây.
Chìm đắm trong giấc mộng của mình, khoảng một giờ sau, tiếng động cơ xe bỗng vang lên. Cao Phong biết là gã mập đã trở lại, và kế hoạch của hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi. Không biết sao, đến lúc này, hắn mới có chút bất an nhận ra việc làm của mình hôm nay liều lĩnh đến mức nào. Lỡ như bị phát hiện thì sẽ bị đánh đến tàn phế là ít, thậm chí là mất cả mạng nhỏ. Mồ hôi lạnh túa ra, hắn cố gắng tự an ủi mình, hai tay nhỏ xiết chặt.
Cao Phong không biết được việc làm táo bạo của hắn hôm nay đã thay đổi nhân sinh về sau của hắn lớn đến mức nào.