Hoàng hôn dần ngả bóng, màn đêm bắt đầu buông xuống thủ đô hoa lệ Kim Thành. Từng dòng người bắt đầu vội vã trở về sau một ngày làm việc, từng tốp khác lại xiêm y lộng lẫy cho những cuộc vui thâu đêm của mình. Dù chỉ là một nước nhỏ, tiềm lực kinh tế lẫn quân sự thuộc hàng yếu kém nhưng chất lượng đời sống tại thủ đô nước X vẩn ở một tầm cỡ không tồi chút nào. Dĩ nhiên là không thể so sánh với các cường quốc khác nhưng nó vẫn là mơ ước không bao giờ với đến của biết bao người lao động nghèo khổ.
Đứng thứ nhất về độ giàu có của nước X không ai khác hơn đương kim tổng thống Lý Thanh Long, người ta ước lượng khối lượng tài sản của ông nhiều đến mức đủ để nuôi sống cả thủ đô trong cả trăm năm thời gian. Mà những gì mọi người có thể nhìn thấy cũng chỉ là gia tài phần nổi của vị tổng thống này mà thôi. Quyền lực và sự giàu có đã biến ông ta thành ông vua thật sự của đất nước nhỏ bé này.
Xếp ngay sau tổng thống xét về gia tài chính là tam đại gia tộc lớn phân chia và nắm giữ sinh ý của cả đất nước lần lượt là Mã gia, Trần gia và Tào gia. Bọn họ cát cứ một phương, có thể xưng là bá chủ thật sự cũng không ngoa. Ngay tại Kim Thành đều có gia trang của tam đại gia tộc và hầu hết những nhân vật phong vân đều thường xuyên cư ngụ tại đây.
Tối hôm nay, không khí có chút lành lạnh, gió thổi dồn dập như báo hiệu một cơn mưa lớn đang dần hình thành. Tại gia trang khổng lồ của Tào gia, nhìn bề ngoài không hề thua kém các khu công viên giải trí về độ rộng lớn và hoành tráng, Trước đại môn Tào gia lại có các nhóm bảo vệ mặc đồng phục riêng trông rất oai vệ, mức độ bảo vệ nghiêm ngặt không thua gì những khu vực trọng điểm của quốc gia.
"Rừm rừm"
Ngay lúc này, từ xa xa một chiếc xe hơi đang phóng đến đầy khí thế. Có điều khi còn cách Tào gia chừng năm trăm thước thì chiếc siêu xe kia bỗng chậm lại như rùa bò, cứ từ từ chậm rãi lăn bánh tiến lên.
- Ngừng lại, đây là khu vực thuộc Tào gia. Những người không phận sự yêu cầu rời đi, nếu không chúng ta sẽ xem như các người cố ý xâm phạm.
Một toán bảo vệ hùng hổ lao đến, tên dẫn đầu nhìn như một con gấu chó với đôi mắt lăng lệ quát lớn.
Hắc hắc, Vu đội trưởng, người quen, người quen mà.Cửa xe vội vàng mở ra, một bóng ngươi như cục thịt viên to tròn nhảy xuống cười xòa trả lời. Đây không phải là tên mập đại gia trên chiếc Porsche mà Cao Phong đang đi nhờ hay sao, bộ dáng của hắn so với lúc sớm đúng là tương phản hoàn toàn. hai bờ má chảy xệ của hắn cố gắng rặn ra nụ cười lấy lòng trong vô cùng đặc sắc, chí ít là cực phẩm hiếm gặp trên thế gian.
Dường như tên Vu đội trưởng kia cũng đã sớm nhận ra gã mập, chẳng qua tên này vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, lời nói không chút nể tình.
- Hừ, Chu Thái, chức trách của ta là bảo hộ an toàn cho Tào gia. Đừng nói là ngươi, dù cho một con ruồi muốn bay vào bọn ta cũng không để lọt. Nếu ngươi không có việc gì thì mau cút đi, đừng ở đây cản trở, nếu không đừng trách ta không khách sáo.
- Hắc hắc, ta biết, ta biết rõ mà. Vu đội trưởng đã vất vả rồi. Lão chu ta làm chút việc cho Tào tứ gia, lần này đến cũng là phụng lệnh của người.
Vừa cười nịnh nọt, tên mập họ Chu thuần thục lén lút nhét nhanh vào tay của gã Vu đội trưởng một thứ gì đó. Mà tên kia cũng giống như quen tay, chỉ thoáng cái đã cất thứ đút lót của đối phương vào trong áo. Bấy giờ, sắc mặt hắn mới hòa hoãn, nhưng sẵng giọng nói:
- Nếu đã là Tào tứ gia phụng mệnh hành sự thì bọn ta cũng không làm khó dễ. Ngươi mau chóng vào giao phó rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Cúi đầu vâng dạ lia lịa, tên mập như được đại xá, mỉm cười chân thành ba chân bốn cẳng nhảy vào xe. Theo hiệu lệnh của tên Vu đội trưởng, chiếc Porsche lại dùng tốc độ siêu chậm lăn bánh vào một cánh cổng nhỏ tiến vào Tào gia. Đối với tiểu nhân vật như Chu Thái, được vào phủ đệ của một trong tam đại gia tộc đã là vinh dự vô cùng lớn lao, chỉ có những vị quyền cao chức lớn xếp hàng đầu quốc gia mới có diễm phúc được đi qua đại môn của gia tộc.
Xuyên qua một loạt kiến trúc lộng lẫy thể hiện rõ sự uy nghiêm và giàu có của Tào gia, chiếc xe Porsche cũng tiến vào một khu vực đỗ xe riêng. Sân đỗ xe này rộng như một sân bóng, với những chiếc xe được sản xuất từ đời cổ như Ferrari 750 Monza, BMW 507, Maserati SpA 250F... Có thể thấy được chủ nhân nơi này rất yêu thích sưu tập những thứ có lịch sử lâu đời và quý hiếm.
- Nhanh lên lũ ngốc, nếu để cho Tứ gia đợi lâu thì các ngươi sẽ khó sống đó.
Vội vàng chỉnh trang lại trang phục, Chu Thái gắt giọng với hai tên thủ hạ rồi nhanh chóng hướng những tòa nhà to như cung điện phía trước đi tới. Lần này gã đã tìm được một số cổ vật quý giá, hi vọng chúng sẽ có thể khiến cho Tào Tứ gia vui lòng, như vậy chỗ tốt gã nhận được tuyệt đối không ít. Nghĩ đến viễn cảnh đó, khóe miệng tên mập khẽ run rẩy xúc động.
Sau khi gã mập rời đi được một lúc, cốp xe Porsche của gã chợt rung nhẹ lên, một cái đầu nhỏ nhô ra láo liên quan sát xung quanh. Thận trọng xác nhận không có ai xung quanh, Cao Phong mới nhẹ nhàng trèo ra.
- Thật là ngộp chết ta, không nghĩ đến trốn trong cốp xe lại khó chịu như vậy. Hiện tại chắc ta đã tới nhà riêng của tên mập... ủa...
Chưa dứt câu, Cao Phong bổng trợn tròn hai mắt, miệng mở to có thể nhét cả cả đống trứng vào. Vốn hắn cho rằng lão mập có vẻ phú hộ kia gia cảnh không tồi, nhưng vạn lần hắn không ngờ đến sự thật trước mắt lại khủng bố như thế. Tuy hắn từ nhỏ sống trong khu ổ chuột nghèo khổ rách nát, nơi những căn nhà xập xệp xiêu vẹo chiếm gần hết, nhưng Cao phong cũng không phải chưa từng thấy qua những tòa nhà cao hàng chục tầng đến tận mây xanh. Chỉ là hắn chưa từng thấy kiến trúc nào bề thế và tràn đầy khí thế như vậy.
Nuốt nước miếng ực một cái, Cao Phong cố gắng trấn tĩnh chính mình. Vốn gan dạ hơn những đứa trẻ cùng tuổi, hắn liền nhanh chóng đưa ra một loạt ý tưởng trong đầu mình.
- Đã đến được đây rồi, ta quyết không thể ra về tay không được. Đúng thế, Cao Phong ta không phải dạng nhát gan thỏ đế, nhất định ta phải làm một vố lớn mới được.
Gật đầu mạnh, Cao Phong hai mắt thể hiện rõ quyết tâm của mình, hắn lủi nhanh về một hướng đã chọn sẵn, thoáng cái đã không thấy bóng dáng nữa. Tuy đã có kinh nghiệm dạo quanh những khu nhà chọc trời, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải một quần thể xây dựng khép kín và bao phủ như mê cung như vậy.
Lanh quanh mãi suốt nửa giờ đồng hồ vẫn không xác định được vị trí của mình, cuối cùng Cao Phong ngán ngẩm chấp nhận một điều rằng mình đã bị lạc đường mất rồi. BIết có tiếp tục đi lòng vòng cũng vô dụng, hắn ta cắn răng nhìn về tòa nhà cổ kính trước mặt, quyết định thử vận một lần.
- Tòa nhà này có tám gã to con đang canh cửa, xem ra bên trong có thứ quý giá. Ta thử trốn vào bên trong xem thế nào, chỉ cần có thu hoạch ta sẽ lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái này ngay.
Nhìn vào mức độ bảo mật nghiêm ngặt, Cao Phong dễ dàng suy đoán ra ngay nơi này ắt là trọng điểm để hắn ra tay lần này. Mèo mù vờ được cá rán, hắn không ngờ mình đi loạn một hồi lại may mắn tìm đúng ngay nơi chứa châu báu.
Mà quả thật nơi này chính là nhà triển lãm để cho vị Tào Tứ gia kia cất giữ những cổ vật hiếm có mà lão cất công sưu tập, chỉ cần bất kỳ thứ nào bên trong được mang ra ngoài cũng có thể hét một cái giá trên trời.
Mọi người có thể thắc mắc vì sao một kho tàng như vậy mà chỉ vỏn vẹn có tám tên thủ vệ mà thôi. Lý do rất đơn giản, từ cổng vào được đến nơi này đã có tầng tầng lớp lớp bảo hộ, có thêm nhiều người canh chừng cũng chỉ là trang trí tô điểm chứ không có giá trị gì cả. Với lại danh khí của Tào gia đang như mặt trời ban trưa, cho dù những băng đảng xã hội đen có tiếng tăm đến mấy cũng chả ai dại gì mà trêu chọc vào cự đầu nhất nhì đất nước này. Thành ra, trong tâm lí của cao tầng Tào gia đều lơi lỏng canh phòng bởi họ quá tự phụ vào địa vị siêu nhiên của mình.
Con hổ dữ không ngờ tới có một con kiến hôi nhỏ xíu đang mưu tính cướp đi cọng lông trên người của nó. Truyện nghe như đùa nhưng mọi thứ lại đang diễn ra theo một kịch bản điên rồ nhất.
Từ bé vốn đã quen leo trèo, Cao Phong không quá khó khăn để đột nhập vào bên trong thông qua khe hở của hệ thống máy điều hòa. Từng động tác của hắn cẩn trọng hơn cả những con mèo di chuyển trong đêm, vô cùng chậm rãi, không để lại bất kỳ tiếng động nào cả.
Tốn cả nửa canh giờ, cuối cùng hắn cũng thành công tiến vào tòa nhà, đập vào mắt hắn là vô số những vật phẩm được trưng bày trên những giá gỗ lâu năm. Thật không nghĩ tới, nội thất bên trong cũng được vị chủ nhân trang trí theo hướng hoài cổ, trông rất đơn giản mộc mạc nhưng khí chất lại mang đậm phong cách cổ điển.
Đối với một tên nhóc bụng ăn chưa no, chữ nghĩa thì chỉ đủ tạm dùng như Cao Phong thì mấy cái thú vui tao nhã này hắn tuyệt không chút hứng thú nào.
- Đồ vật ở đây trông thật bất phàm, chỉ là ta không biết giá trị của chúng. Thật không rõ cái nào giá trị cao thấp ra sao nữa?
Sau khi đảo qua một lượt, Cao Phong cảm thấy hai mắt hoa cả lên. Xưa nay hắn chỉ biết móc túi, hoặc trộm vài ba cái trang sức xoàng xỉnh, nào có đụng đến mặc hàng cần có khả năng thẩm định như thế này.
Cười khổ một tiếng, hắn nhất thời không có chủ ý gì rõ ràng, bản thân hắn lại càng không thể mang theo nhiều thứ ra khỏi nơi này. Ngay lúc này, hắn bỗng nghe tiếng cửa lớn tòa nhà vang lên, sắc mặt Cao Phong tái lại.
- Có người tiến vào, không lẽ họ đã phát hiện ra ta?
Không còn tâm trí để nghĩ đến báo vật gì nữa, hắn vội vàng vớ lấy một cái hộp nhỏ gần mình nhất bỏ vào trong người. Sau đó hắn theo đường cũ nhanh chóng leo ra ngoài, chỉ sợ chậm một giây thôi cũng nguy hiểm đến tính mạng của mình. Có lẽ lão thiên còn phù hộ, hắn vừa rời đi thì cánh cửa cũng mở ra, một lão già tuổi tầm lục tuần, hai mắt như diều hâu mang theo bá khí dẫn đầu bước vào. Phía sau lão là một đám hộ vệ cùng với tên mập Chu Thái, bộ dáng hèn mọn vô cùng. Không nói ra mọi người cũng đoán được vị này chính là Tào Tứ gia đại danh đỉnh đỉnh.
- Tốt lắm, bộ sưu tập của ta lại nhiều thêm một món haha. Ngươi làm ta rất hài lòng đấy, lão Chu.
- Hồi bẩm Tứ gia, tiểu nhân chỉ nguyện vì ngài mà cống hiến hết mình, đến chết mới thôi.
Nghe được lời tán dương của Tào Tứ gia, Chu Thái như vớ được vàng, càng tỏ ra sự "trung cam nghĩ đảm" của mình. Vị Tứ gia kia nhìn thấy thái độ của gã mập thì cười lớn khoái chí, sải bước vào trong chiêm ngưỡng những món cổ vật mà lão bỏ công sưu tập. Đây là thú vui lớn nhất đời của lão, một ngày không ngắm sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Bên ngoài tòa nhà, Cao Phong người ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy như bay. Hắn rất rõ ràng, vừa rồi chỉ cần nảy lòng tham muốn vơ vét thêm một, hai món đồ thì hắn sẽ bị phát hiện ra ngay. Thế nhưng, hắn cũng chưa chắc đã an toàn, vì vậy ưu tiên bây giờ là phải tìm ngay về chỗ đỗ chiếc xe Porsche để trốn mới là thượng sách.
Hôm nay ra đường tên nhãi Cao phong này chắc đượng phúc tinh soi chiếu, hắn như vậy chạy một đường lại có thể tìm lại được đúng bãi đỗ xe. Thế là tên nhóc con gan lì như một con chuột chảy vào trong cốp xe rồi tham lam hít thở từng hơi dài để lấy lại bình tĩnh.
Thời gian lúc này đối với hắn một phút cứ như một năm, hắn chỉ cầu nguyện cho tên mập kia mau chóng trở lại, chưa bao giờ hắn chờ đợi ai đó mà tha thiết và thành khẩn như thế. Cầu được ước thấy, vận may không giới hạn, tiếng máy xe cuối cùng cũng vang lên, mang theo một tên trộm nhí bình yên rời khỏi Tào gia dinh thự.
...
Hôm nay là một ngày tuyệt vời với Chu Thái, tặng phẩm của gã được Tào Tứ gia thưởng thức rất tốt. Nghĩ đến việc kinh doanh và địa bàn của mình sẽ ngày càng phát triển, gã mập từng thớ thịt run lên, cùng hai tên đàn em tìm ngay quán bar quen thuộc mà tổ chức ăn mừng thâu đêm suốt sáng.
Trong khi đó, Cao Phong đang ngồi trong căn chòi của mình, có kìm chế tâm tình kích động.
- Không biết bên trong cái hộp này chứa bảo vật gì đây? Kim cương hay đá quý hắc hắc
Trong đầu của tên trộm nhí đang liên tưởng đến đủ thứ báu vật trân quý, khóe miệng cười toe toét. Thế nhưng sau đó, nụ cười của hắn bỗng dưng sượng lại, rồi sắc mặt chuyển dần sang vô cùng khó xem, bởi vì hắn phát hiện ra mình làm cách gì cũng không thể mở cái hộp gỗ trông rất đơn giản này ra được.