Trời đã về khuya, cả khu phố ổ chuột đều chìm vào giấc ngủ yên lành sau một ngày làm việc cực nhọc lam lũ. Trong không khí thanh vắng đó, một tiếng thét nhỏ vang lên tràn đầy sự không cam tâm lẫn bi phẫn, rồi sau đó cũng im bặt, hoàn toàn bị hòa tan vào không gian tĩnh mịch vô tận.
- Aaaaaaa... Khốn kiếp, ta tốn sức ba trâu chín hổ mới mang được một món cổ vật ra ngoài. Không ngờ lại không cách nào mở cái hộp quái quỷ này ra được.
Bên trong căn chòi của mình, Cao Phong mồ hôi nhễ nhại đầy mặt, hai tay run rẩy. Suốt một canh giờ, hắn đã dùng đủ mọi thủ đoạn có thể để tìm cách mở cái hộp gỗ ra nhưng bất lực. Thậm chí hắn đã sử dụng cả bạo lực với hỗ trợ của các công cụ như búa, đá mà chiếc hộp vẫn trơ trơ ra vách sắt tường đồng.
Điều kỳ lạ là dù bị ngoại lực rất mạnh đánh vào thì trên hộp gỗ không hề lưu lại bất kỳ một vết trầy nào dù nhỏ nhất. Lúc đầu, Cao Phong không chú ý nhưng sau đó khi hắn nhận ra thì sắc mặt có chút sợ hãi như gặp quỷ. Bất quá tên tiểu tử này không phải kẻ nhát gan, hắn tự nhủ trong đầu chỉ là chất liệu gỗ này hơi đặc thù nên chống chịu tốt mà thôi.
- Hừ, nếu ngươi cứng đầu như vậy thì ngày mai ta sẽ nhờ cao thủ chuyên nghiệp hỗ trợ để mở ra. Lúc đó xem ta khuất phục ngươi thế nào.
Là một đứa trẻ lăn lộn để sinh tồn Cao Phong tuyệt không tin mấy chuyện ma quỷ, linh dị gì đó. Cuối cùng, hắn chán nản ném cái hộp qua một bên rồi lăn ra một bên đánh một giấc. Cả ngày hôm nay, cả tinh thần và thể chất của hắn đã mệt mỏi, nên cần phải nghỉ ngơi hồi phục.
"Vù vù"
Càng về khuya, gió thổi càng mạnh, tràn cả vào bên trong cái chòi nhỏ xiêu vẹo của Cao Phong. Tên tiểu tử đang say giấc nồng thì bị đánh thức, hắn bực bội chửi tục vài câu rồi khom người đứng dậy, định tìm chỗ để "xả nước". Lúc này, hắn bước đi loạng choạng hai mắt vẫn nhắm nghiền lại, vừa đi được vài bước thì chân hắn như đá trúng vào vật gì đó.
- Aaaa ... Đau chết ta rồi.
Cảm giác đau đớn đến tận tim, Cao Phong cắn răng lấy cây đèn dầu cũ ra để soi xem cái thứ gì dám làm hắn bị thương tổn.
- Lại là mày???
Nhìn thấy cái thứ đáng ghét làm ngón chân mình chảy máu không gì khác hơn là cái hộp gỗ phế vật kia. Điên tiết lên, hắn cầm cái hộp lên, dùng sức định ném thật mạnh. Nhưng ngay lúc này, điều không tưởng lại phát sinh, nắp hộp nhẹ nhàng phát ra một tiếng nhỏ rồi hé mở ra.
Trước biến hóa này, hai mắt của Cao Phong có chút ngơ ngác, hắn nhéo nhẹ lên má mình rồi mới dám xác định mọi thứ đang diễn ra là sự thật, không phải mơ ngủ.
- Không lẽ ... ngón chân của ta lại cứng hơn cả búa tạ hay sao?
Gãi gãi đầu vài cái, hắn cẩn thận đặt chiếc hộp xuống quan sát. Bề ngoài, chiếc hộp vẫn hoàn hảo vô khuyết, chỉ là có chút máu từ ngón chân của Cao Phong đang dính trên bề mặt của nó. Đùng một cái, dị tượng lại xuất hiện lần nữa, vết máu trên vỏ hộp dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ từ nhạt đi rồi hoàn toàn biến mất, giống như bề mặt của chiếc hộp chưa từng có vết máu nào vương vào.
- Yêu quáiiiiiii
Hét lên một tiếng kinh sợ, Cao Phong ba chân bốn cẳng lui lại, hai chân hắn loạng choạng va vào nhau rồi té vật ra. Dù vậy, hắn vẫn lấy hết bình sinh để bò thật nhanh đến mép chòi, toàn thân run rẩy, hai mắt không ngừng dán chặt vào chiếc hộp tà dị kia.
"Cộp"
Lúc này, nắp chiếc hộp đáng sợ kia bỗng dưng mở ra, một cỗ khí tức tang thương xa xăm tràn ngập. Cảm nhận được điều này, lông tơ của Cao Phong dựng đứng cả lên, cả hàm răng cũng va vào nhau, nhưng hắn vẫn phát ra tiếng động nào khác. Nếu là tiểu hài khác ở tuổi hắn sợ rằng hiện tại đã đại tiện cả ra quần, gọi cha khóc mẹ um sùm rồi, có đứa tệ hơn chắc ngã ra ngất lịm tại chỗ nữa là.
Một phút, hai phút, ba phút... thời gian cứ dần trôi qua, thần kinh của Cao Phong vẫn căng như dây đàn, không dám rời mắt khỏi chiếc hộp dù chỉ là trong một tích tắt. Thế nhưng, ngoài cỗ khí tức kia, chiếc hộp dường như dọa nạt đã đủ, nó không còn bất kỳ dị tượng nào khác xảy ra nữa.
" Ò ó o o..."
Tiếng gà ở những khu nhà xung quanh bắt đầu thi nhau cất tiếng, bình minh ngày mới đã ló dạng nơi chân trời. Bên trong căn chòi nhỏ, tiểu hài Cao Phong vẫn ngồi yên bất động, thần sắc có phần mỏi mệt nhưng không hề rời sự chú ý của mình rời khỏi chiếc hộp chút nào.
- Con mẹ nó chứ! Chết thì chết, ca đây không thể bị một cái hộp bé xíu hù chết ở chính nhà mình được.
Theo dân gian, khi gà gáy tinh mơ và mặt trời ló dạng, ma quỷ cũng sẽ rút lui, nếu không bọn chúng sẽ bị thiêu đốt, hình thần câu diệt. Tin tưởng vào điều này, Cao Phong mới có dũng khí tiến từng bước về phía chiếc hộp gỗ.
- Phì phì ... không có gì phải sợ cả.
Càng đến gần, Cao Phong càng hồi hộp, hắn đã chuẩn bị xoay người bỏ chạy bất kỳ lúc nào. May mắn thay, lần này không còn dị tượng nào xảy ra nữa, hắn cuối cùng đã an toàn đứng trước cái hộp gỗ thần bí.
- Thiên linh linh, địa linh linh .. Ám ma ni bát nĩ hồng ... A men
Đọc hết các loại chú thuật mà hắn biết được, Cao Phong vung chân múa tay loạn một hồi rồi từ từ cuối người xuống.
- Ồ
Khi nhìn rõ được thứ đang được cất giấu bên trong hộp, biểu hiện đầu tiên của Cao Phong là sửng sốt, sau đó là nét mặt kỳ quái, trông vô cùng đặc sắc. Khi hắn cầm món đồ đó ra khỏi hộp, dưới ánh sáng của buổi sớm, có thể thấy rõ đó là một đôi ... găng tay rách.
- Găng tay cũ mèm, rách rưới này ... cũng là cổ vật quý giá sao?
Sau khi ngắm nghía kiểm tra đủ kiểu, cuối cùng Cao Phong cũng thở dài một hơi chán nản, sắc mặt tối sầm. Không nghĩ đến hắn liều mạng như vậy chỉ đổi được một thứ phế thải, còn tệ hơn cả bao tay rẻ tiền bán ở mấy siêu thị nữa. Trời cao đúng là không có thiên lý mà, người nghèo như hắn lại dẫm phải phân chó như vậy, đúng là bi kịch của trần gian rồi.
- Thôi kệ, dù gì mày cũng do tao chọn, ném đi cũng tiếc...
Dù gì thì cũng là công sức hắn bỏ ra, Cao Phong không đành lòng bỏ cái găng tay kia đi. Còn cái hộp gỗ, hắn nhận định chất liệu gỗ này vô cùng phi thường tốt, ngoại lực tác động không gây ra bất kỳ tổn hao nào, chắc chắn bán sẽ có giá trị. Nghĩ như vậy, cảm giác tiếc nuối trong lòng hắn cũng vơi đi phần nào.
Tiếp theo, Cao Phong thử đeo đôi găng tay rách kia vào. Không biết chủ cũ của đôi găng là ai, nhưng mà khi đeo vào hắn cảm thấy vô cùng vừa tay của mình.
- Thật là thoải mái hắc hắc.
Cao Phong vẫn còn trẻ con, khi có món đồ mới, tâm tình hắn trở nên vui vẻ như con chim nhỏ. Hắn tự soi mình trước tấm gương nhỏ đầy những vết nứt, cảm thấy mình hết sức phong cách.
- Ca đây thật là đẹp trai quá ... Hử, sao tay của ta lại có cảm giác nóng lên thì phải.
Cảm giác khác lạ trên hai bàn tay, Cao Phong nhíu mày. Hắn ta vừa định tháo đôi găng tay ra thì bỗng nhiên hai bàn tay cảm thấy đau đớn vô cùng, giống như đang nhúng vào trong dung nham của núi lửa vậy. Chỉ vài giây, cái cảm giác khủng khiếp này lan rộng toàn thân của hắn, khiến cho Cao Phong chỉ có thể lăn lộn kêu lên ô ô vài tiếng vô nghĩa rồi sau đó ngất lịm đi.
Lúc này, trong căn chòi nhỏ, không ai nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kỳ diệu. Đôi găng tay mà Cao Phong đang đeo tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ, hai luồng sáng tụ hội lại với nhau thành một biểu tượng huyền bí. Sau khi biểu tượng này xuất hiện, mây đem chợt kéo đến, quần vũ bao lấy cả thủ đô Kim Thành, kéo dài đến trăm dặm xung quanh. Từng đợt sấm chớp thi nhau đánh xuống, nhìn chẳng khác nào khung cảnh ngày tận thế, rất nhiều người dân sợ hãi, la ó ầm ĩ.
Ngay trung tâm của thiên tượng, sau khi hình ảnh của biểu tượng kỳ lạ hiện thế, nó giống như kêu gọi thiên địa nguyên khí tụ hội về mình. Từng cơn gió lốc bắt đầu hình thành đánh bay những căn nhà xập xệ gần đó, nhiều người không may bị cuốn văng ra xa.
" Ầm ầm"
Sau vài phút, dường như đã tích đủ năng lượng, biểu tượng kia sáng rực hơn bao giờ hết, nó bắt đầu chậm rãi hạ xuống và biến mất trong cơ thể của Cao Phong. Ngay khi biểu tượng như thần tích kia tan biến, tất cả thiên tượng như địa ngục cũng đồng loạt dừng lại, trời quang mây tạnh như chưa từng có gì xảy ra. Rất nhiều người mục kích đều ồn ào bàn tán, các cánh nhà báo lập tức chuẩn bị để đưa sự việc này lên trang nhất.
Trong khi đó, kẻ đầu sỏ vô tình tạo ra thiên tượng thì vẫn đang ngủ một giấc ngon lành mãi cho đến tối hôm đó mới giật mình tỉnh dậy. Đập vào mắt của hắn là một khung cảnh trống trải, cái chòi nhỏ của hắn vốn đã bị lốc xoáy cuốn đi từ sớm rồi, một mình hắn đang nằm giữa bãi đất trống lạnh lẽo.
Phải mất một lúc, Cao Phong mới nhận ra những gì đang diễn ra, hai mắt hắn trợn lên, rồi nhảy lên gào lớn:
- Tên khốn kiếp nào dám cướp nhà lão tử, ta mà biết được thì ...
Cao Phong không tiếc từ để chửi bới một hơi, đến khi mệt quá hắn mới thở hổn hển ngồi xuống. Lúc này, tên tiểu tử mới nhớ đến cái găng tay rách, bèn nhìn xuống hai bàn tay của mình.
- Cái ký hiệu này?
Từ lúc nào, cái găng tay rách kia đã triệt để biến mất nhưng giữa lòng hai bàn tay của Cao Phong lại xuất hiện hai ký hiệu kỳ lạ. Vốn do hắn bị bất tỉnh nên không nhận ra cái ký hiệu này chính là biểu tượng kỳ lạ do đôi găng tay kích hoạt mà tạo thành.
Cho dù hắn có cố gắng chùi rửa thế nào thì ký hiệu kia vẫn không biến mất, nó tựa như cùng với da của hắn hòa làm một vậy. Bất lực, Cao Phong lủi thủi bỏ việc này sang một bên, hắn cần giải quyết cái bụng đang đói cồn cào của mình trước đã.
Đi một vòng sang con phố bên cạnh, hắn dừng lại trước một ngôi nhà bằng gạch ngói đỏ tươi. Ở khu ổ chuột này, có thể xây nhà bằng gạch đã có thể xem là gia đình giàu có rồi. Chủ ngôi nhà này là một lão già khó ưa mà người xung quanh hay gọi là lão Cẩu, lão ta chẳng những không giúp đỡ người khác mà còn đuổi đánh những đứa trẻ nhỏ đến gần nhà lão. Chính Cao Phong cũng từ ăn thiệt từ lão nên hắn rất căm ghét lão già này, mỗi khi có dịp hắn sẽ lẻn vào vườn trái cây nhà lão để ăn vụng, có khi bắt cả gà để về mần thịt.
Hôm nay tâm tình của Cao Phong đang rất không tốt, hắn muốn ra tay với lão này để xoa dịu cơn đói và uất khí của mình. Nhẹ nhàng lẻn vào bên trong vườn nhà lão, hắn ta nhanh chóng tiếp cận chuồng gà, đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại xem chừng. Bình thường, muốn bắt được một con gà, hắn cần phải ra tay nhanh, chuẩn, vì lũ gà sẽ đánh động lão Cẩu thì hắn phải dắt giò lên mà chạy trốn.
"Bụp"
"Cục tác"
- Thành công rồi haha.
Ngay lần vung tay đầu tiên, Cao Phong không ngờ đến hắn lại dễ dàng tóm được một chú gà mái vào tay. Lúc này, cả chuồng gà kêu lên inh ỏi, lão Cẩu cũng lù lù xuất hiện với một cây gậy rõ to trên tay mình, đang chạy nhanh tới.
Khi lão vừa thấy Cao Phong tay ôm gà của mình đang cố leo khỏi hàng rào thì giận tím cả mắt, tay vung gậy đánh tới, miệng hét lớn:
- Tiểu tử thối, dám trộm gà của lão, ta đánh chết ngươi.
Động tác của lão rất nhanh và tàn độc, nhắm ngay đầu của Cao Phong mà đánh tới. Biết không kịp chạy trốn, Cao Phong liền đưa một tay nhỏ của mình ra đón đỡ.
Thấy phản ứng của tên nhóc trước mặt, hai mắt lão già híp lại, với cánh tay nhỏ như cành cây kia thì làm sao chống lại lực đánh của lão cơ chứ. Ngay lúc lão Cẩu đang đắc chí thì mọi việc diễn ra sau đó khiến lão sửng sốt dừng lại. Cây gậy trên tay lão không biết từ khi nào đã nằm gọn trên tay của tên nhóc trước mặt, thậm chí lão cũng không biết Cao Phong đã cướp nó như thế nào.
- Haha, tạm biệt lão Cẩu. Cảm ơn vì đã tặng gà.
Cao Phong đã phóng ra khỏi hàng rào, miệng cười lớn, không quên châm chọc lão ta rồi chạy mất dạng vào con hẻm gần đó.
- Tiểu tử thúi, đừng để ta bắt được, nếu không ta sẽ lột da rút xương ngươi.
Bỏ lại lão Cẩu gầm rú phía sau, Cao Phong lúc này đã chạy xa vài con phố mới dừng lại. Hắn ta nở một nụ cười chiến thắng nhìn con gà trên tay mình. Rồi hắn định ném cây gậy trên tay đi nhưng bất ngờ khựng người lại vì cảm thấy có gì khác.
- Đây là....là..