- Đây là ... cái ví... Tại sao nó lại nằm trong tay của ta?
Tò mò chụp lấy cái ví từ trên trời rơi xuống, Cao Phong sau khi kiểm tra bên trong thì sắc mặt cổ quái cười lớn:
- Haha không nghĩ tới lão Cẩu lại chịu thiệt hai lần trong tay ta, đúng là thiên ý mà. Người tốt ắt có trời phù hộ, kẻ xấu sẽ gặp quả báo.
Vô cùng vui vẻ với thành quả bất ngờ này, Cao Phong liền lập tức tự thưởng cho mình một bữa no nê với món gà nướng độc quyền chính tay hắn chế biến. Từ nhỏ đã phải lăn lộn để sinh tồn nên trù nghệ của hắn cũng không tồi, có thể chế biến những món ăn bình dân rất vừa miệng.
Sau khi đã thỏa mãn, Cao Phong lau đi vệt mỡ ở miệng rồi cất bước hát nghêu ngao trên đường phố Kim Thành. Do tâm trạng phấn chấn nên tiểu tử này đi đường chẳng chú ý gì cả, rốt cuộc đụng vào một gã mặc áo vest đang vội vã từ hướng ngược lại đi đến. Bị ngã ra đất, Cao Phong cáu gắt mở miệng mắng ngay:
- Này ông chú, ngươi đi cũng phải biết nhìn đường chứ. Ôi, chân của ta đau quá, hình như bị nứt xương mất rồi. A a a a
Kỹ năng ăn vạ của Cao Phong vô cùng thuần thục, hắn ôm lấy chân trái của mình nhăn như khỉ ăn ớt, gào rù thê lương. Đáng tiếc tên mặc áo vest kia không hề để tâm, bỏ mặc hắn nằm đó mà chạy vội đi.
- Bớ bà con, có người gây tổn thương trẻ em rồi bỏ chạy kìa.
Trông thấy con mồi của mình chạy mất, Cao Phong không nhịn được kêu to lên. Chỉ là người đi đường rất nhiều nhưng chẳng ai quan tâm đến một đứa trẻ ăn mặc rách rưới như hành khuất cả. Ở cái xã hội kim tiền này, lòng dạ con người cũng tha hóa, rất nhiều kẻ bàng quan trước khó khăn của người khác, thậm chí có cơ hội còn hôi của, ném đá xuống giếng nữa là khác.
Cảm thấy trò của mình đã thất bại, Cao Phong cũng không tiếp tục diễn nữa mà từ từ đứng dậy phủi bụi rồi thản nhiên tiếp tục bước đi. Nhưng lại một lần nữa hắn phát hiện ra trên tay mình không biết từ lúc nào lại có thêm một cái ví nhỏ màu vàng trong tay.
Nếu như lần đầu thì hắn còn cho rằng đó là may mắn vô tình, nhưng liên tiếp hai lần thì đúng là không bình thường nữa. Trừ khi não toàn đậu hủ mới không nhận ra, Cao Phong lại là đứa trẻ cực kỳ thông minh. Thoáng sững sờ vài giây, hắn liền lập tức phản ứng lại, giấu ngay cái ví vào người, kiếm một góc lẩn vào ngay.
Khi đã xác định mình an toàn, hắn mới lấy cái ví ra, lồng ngực hắn hiện tại đập nhanh và mạnh như trống đánh. Sau thời gian một chén trà, Cao Phong mới dần bình tĩnh lại, hắn bắt đầu hồi tưởng về những gì đã diễn ra.
- Đúng rồi, hình như cả hai lần ta đều cảm thấy bàn tay của mình ấm lên, và sau đó ...
Ánh mắt của hắn tập trung nhìn vào cái ký hiệu kỳ lạ trên hai lòng bàn tay, trong đầu có vô vàn thắc mắc như mây mờ phủ kín.
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì muốn tránh cũng không khỏi.
Rốt cuộc Cao Phong cũng đành cảm thán một câu, bỏ qua việc nghiên cứu cái ký hiệu trên bàn tay mình. Hiện tại, ngoại trừ đoán được cái ký hiệu này có một loại năng lực đặc biệt ra, hắn cũng không nắm rõ điều gì. Việc cần làm bây giờ là phải kiểm chứng lại để xác nhận phán đoán của mình.
- Tìm vài người ra tay xem sao?
Để thử nghiệm, Cao Phong liền tìm vài đối tượng tương đối bình thường. Người đầu tiên là một lão trọc, ăn mặc có phần màu mè, trông rất hợm đời. Rất nhanh, Cao Phong chỉ đi lướt qua lão như một cơn gió, khi ngang qua hai mắt hắn lại bị sợi dây chuyền khá to trên cổ lão hấp dẫn.
- Để xem kết quả thế nào?
Chạy vào một con hẻm, Cao Phong hồi hộp nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của mình. Lần này, hắn sửng sốt khi nhìn thấy trên tay mình không phải là cái ví của lão trọc mà lại là sợi dây chuyền to như dây xích của lão ta.
- Không lẽ là do lúc nãy ta tập trung chú ý vào sợi dây chuyền nên kết quả là lấy được nó. Như vậy thật là thần kỳ quá, ta có thể chủ động lựa chọn món đồ mình muốn lấy sao.
Xiết chặt bàn tay nhỏ của mình, Cao Phong có xúc động muốn hét thật lớn lên. Điều này nói lên điều gì? Nghĩa là hắn từ nay sẽ có thể trộm bất cứ món đồ gì một cách dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy, tiền bạc sẽ chảy vào túi hắn không bao giờ dứt, tiểu từ nghèo rách như hắn đã đổi vận.
- Khoan, ta hãy thử xem nếu ở khoảng cách xa mình có thể sử dụng khả năng thần kỳ này không?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Cao Phong hưng phấn đến đỏ cả mặt. Cách hắn khoảng mười mét là một tên công tử đỏm dáng đang từ từ đi tới, khuôn mặt ngước lên trời, ra dáng giàu có khinh người.
- Hắc hắc để lão tử thử nghiệm trên người ngươi vậy?
Tập trung ánh mắt của mình vào tên thanh niên, Cao Phong còn giơ giơ tay về phía trước một cái rồi thu về. Lúc này, một cảm giác nóng rực có hơi khó chịu truyền đến tay của hắn.
- A... Tại sao lại khó chịu như vậy, không lẽ khoảng cách càng xa thì phản ứng lên bàn tay ta càng mãnh liệt sao?
Vừa nhìn, Cao Phong đã đoán ra được vấn đề, nhưng hắn không e ngại mà còn tỏ ra vô cùng mừng rỡ. Bởi vì hắn biết mình có khả năng cách không lấy đồ của kẻ khác, điều này chả khác gì truyện cổ tích. Với thần thông như vậy, hắn còn sợ bị bắt nữa sao, ta còn chưa lại gần ngươi thì lý do gì ngươi nghi ngờ ta cơ chứ.
...
- Một lũ ăn hại, đường đường là Tào gia gia trang mà lại bị trộm vào cướp đồ, nếu truyền ra ngoài thì chúng ta còn mặt mũi danh dự ở đâu nữa chứ.
Tiếng quát mắng vang lên bên trong một tòa nhà to lớn của Tào gia, ngồi trên chiếc trường kỷ dài đắt giá, vị Tào Tứ gia dung nhan phẫn nộ không ngừng vung roi đánh tới tám tên hộ vệ đang quỳ sát rạt phía dưới. Sau khi trút giận xong, lão liền cho ngươi lôi đám hộ vệ ra ngoài, xem chừng kết cục của chúng không chết cũng bị lột da.
Bên cạnh lão, một vị mỹ nữ nhan sắc mặn mà, ăn mặc đầy quý phái nhưng cũng không thiếu phần khiêu gợi với bộ ngực sữa nhô cao, làn da trắng muốt, đôi chân dài miên man. Cô ta mỉm cười rót một ly rượu đưa cho Tào Tứ gia rồi thỏ thẻ bên tai của lão:
- Tứ gia bớt giận, đừng để nộ khí công tâm, chỉ là một món đồ cổ thôi. Chàng đã có cả một bộ sưu tập nhiều không kể hết, mất đi vài ba cái thì có đáng là gì đâu.
Nhận lấy ly rượu, sắc mặt của Tào Tứ gia có chút hòa hoãn nhưng vẫn lộ rõ vẻ khó chịu.
- Mỹ Lệ, nàng không hiểu rồi. Món đồ bị bọn tặc lấy đi chỉ là một cái hộp gỗ được tìm thấy từ một cái di tích cổ vô cùng thần bí. Ta đã dùng đủ mọi cách, thậm chí nhờ đến chuyên gia, can thiệp của công nghệ nhưng vẫn thúc thủ vô sách. Nghe rất không thực phải không? Nhưng đó là sự thật. Vì thế ta cho rằng vật được cất giấu bên trong một chiếc hộp kỳ diệu như vậy ắt không phải thứ tầm thường được. Thậm chí có thể là kỳ trân dị bảo của cổ nhân cũng không chừng.
- Lại nói ngoài cổ vật kia ra mặt mũi của Tào gia chúng ta mới là chuyện quan trọng nhất. Thử nghĩ xem, một tên trộm có thể ung dung lẻn vào Tào gia, lấy một món đồ mang đi mà không một ai có thể phát hiện ra, điều này nói lên điều gì? Nghĩa là nếu kẻ đến là sát thủ thì cái mạng của Tào Tứ gia ta chắc đã bị nguy hiểm rồi sao. Vì vậy, chuyện này tuyệt không thể bỏ qua. Ta muốn huy động số lượng nhân thủ lớn nhất để điều tra, tóm cổ tên gan to hơn trời kia về đây xử tội. Như vậy mới chấn trụ được những kẻ khác, không còn ai dám cuồng vọng có ý tưởng đụng đến Tào gia nữa.
Nói đến đây, giọng nói của Tào Tứ gia trở nên lạnh lẽo, mang theo sát ý rõ ràng khiến cho mỹ nhân tên Mỹ Lệ cũng phải tái mặt sợ hãi.
- Ta đoán chừng kẻ ra tay là một cao thủ trộm đạo đến từ nơi khác, bởi vì hắc bạch lưỡng đạo đều biết đến Tào gia của chúng ta, cho chúng thêm mười lá gan cũng không dám phạm thượng trên đầu thái tuế được. Còn về hai đại gia tộc kia thì càng không cần bàn tới, bọn chúng khổ cực đưa người xâm nhập vào Tào gia chúng ta thì sao lại làm cái chuyện bứt dây động rừng ngu ngốc như vậy.
Nhấm nháp ly rượu trên tay, Tào Tứ gia chậm rãi phân tích, lão thân là một trong những người đứng đầu một đại gia tộc nên cái nhìn cũng sắc bén hơn người thường nhiều. Thật ra còn một khả năng nữa là những kẻ không biết đến Tào gia như Cao phong, những người dân đen nằm ở tầng thấp nhất xã hộ Kim Thành. Có điều khả năng này Tào Tứ gia đã loại bỏ ngay từ đầu, không hề mảy may quan tâm đến. Các ngươi nghĩ Tào gia là nơi nào? Dù cho họ không thèm gia cố an ninh bảo vệ thì tầng tầng lớp lớp thủ hộ với vũ khí nóng được trang bị tận răng như thế thì những tên nghiệp dư có cơ hội tiến vào gia trang sao? Chỉ sợ bọn chúng xuất hiện từ xa thôi cũng đã bị đội hộ vệ xử lí gọn gàng rồi.
Tào Tứ gia cũng tuyệt không nghĩ đến Chu Thái, bởi tên mập này vô cùng nhát gan, xưa nay chỉ biết chạy vặt tìm cổ bảo cho lão. Loại này mà cũng dám đánh chủ ý với cổ bảo của lão thì đúng là heo nái cũng biết leo cây rồi.
Đáng tiếc chính cái nhận định sai lầm của Tào Tứ gia mà Cao Phong đã thoát khỏi vòng nghi vấn, vẫn ung dung thoải mái sống phiêu diêu những ngày tháng huy hoàng sắp tới của mình.
...
Lại nói đến Cao Phong, sau khi phát hiện ra khả năng thần kỳ độc nhất vô nhị từ khi có ký hiệu kỳ lạ trên tay, cuộc đời hắn ta đã bước sang một trang mới.
Từ lúc còn rất nhỏ, hắn ta đã mơ mộng trở thành một đại hiệp, cưới giàu giúp nghèo, trở thành anh hùng thầm lặng trong mắt mọi người. Hiện tại, với bản lĩnh trời cho, hắn ta đã có thể thực hiện mộng tưởng của mình.
Tất nhiên, đối tượng Cao Phong ra tay cũng chỉ dừng lại ở những tên khá giả đáng ghét, còn những đại tài chủ thì hắn vẫn chưa dám đụng đến. Bởi lẽ, muốn tiếp cận những kẻ này không dễ dàng, gia viên những kẻ này thường tường cao, có thủ vệ, rất khó thâm nhập.
Dù vậy thì những vụ trộm với tuần suất liên tục do hắn gây ra cũng tạo nên tiếng vang không nhỏ. Hầu hết các nạn nhân đều không phát hiện ra ai khả nghi, mà phía cảnh sát càng không có cách nào tìm ra vết tích nào để lần mò. Vân tay ư? không có. Dấu chân ư? cũng không nốt. Những món đồ bị mất cắp giống như tự bốc hơi biến mất vậy. Từ đó, biệt danh "siêu đạo tặc" đã bắt đầu có chút tiếng tăm trong giới hắc đạo, và không ai biết kẻ đứng sau danh hiệu này là ai.
Ngày hôm nay, Cao Phong đang tận hưởng sáng tại một quán cafe quen thuộc, nơi này có món trứng rán và gà nướng rất hợp khẩu vị của hắn. Đang từ từ chậm rãi thưởng thức điểm tâm, hắn chợt chú ý đến hai vị khách vừa bước vào trong quán, không chỉ hắn mà tất cả mọi người trong quán đều bị thu hút ánh nhìn bởi kiểu cách ăn mặc khác lạ của họ.
Hai người này phân biệt một nam một nữ, nam thì râu tóc bạc phơ, thần thái hồng hào, lông mày khá đậm. Còn người nữ thì tuổi còn rất trẻ, có vẻ chỉ tầm khoảng mười bảy, mười tám mà thôi, đôi mắt lanh lợi, hai má đồng tiền trông rất khả ái. Hai vị này diện mục xuất thần hơn người, chỉ có điều lại ăn mặc như hát tuồng cổ trang, phong cách cổ xưa.
Từ bé Cao Phong đã rất thích xem kịch nghệ, vừa thấy hai người phục trang như vậy liền cho rằng họ là nghệ sĩ. Hai vị kia khi vào quán thái độ cử chỉ cũng toát ra phong thái lễ nghi y xưa cũ, điều này khiến cho mọi người đều tỏ ra thích thú. Khi món ăn được dọn lên, thiếu nữ đang mỉm cười trò chuyện với vị lão nhân thì bỗng có một thiếu niên rất trẻ ăn mặc có chút rách nát, hai mắt đen nháy tỏa sáng bước đến bên cạnh, giọng điệu đầy hâm mộ nói:
- Xin hỏi vị lão bá và tỷ tỷ đây có phải người của đoàn kịch nghệ không?